[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 254:
Chương 254:
Cố Dực và Hoắc Bình vội vàng chạy tới cao ốc liên hợp, ngay cả Ngu Ngọc Trạch thân thể còn chưa dưỡng tốt, cũng cố gắng chống đỡ leo lên tầng cao nhất, nhìn máu tươi chảy ra từ khe cửa, sắc mặt anh ta ngưng trọng: "Tống Đại gặp nguy hiểm."Đậu Nguyên đang gào thét, nhìn cánh cửa sắt đã bị hòa tan biến dạng, trong mắt anh ta vô cùng sợ hãi, không thể tin được bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."Mày lo lắng cho ông ta như vậy, không bằng vào xem thử." Sở Cảnh Hòa như u linh xuất hiện ở phía sau anh ta.Đậu Nguyên kinh hãi lùi lại: "Mày muốn làm gì? Tao không đắc tội với mày! Mày, mày đừng tới đây!"Trong lòng bàn tay Sở Cảnh Hòa sinh trưởng ra vô số bụi gai, gai dài sắc bén bò đến bên chân Đậu Nguyên, quấn lấy toàn thân gã ta, đâm vào da gã ta, máu tươi ồ ồ chảy ra.Đậu Nguyên mở to mắt: "Là cha tôi đắc tội với các người, không liên quan đến tôi, tôi không phải dị năng giả, các người không thể giết tôi.""Chém cỏ diệt tận gốc, Tiểu Đại muốn giết cha mày, mày nhất định phải chết, bất luận kẻ nào có thể uy hiếp đến Tiểu Đại đều không thể tồn tại." Sở Cảnh Hòa ánh mắt u lãnh phảng phất như không có tình cảm của ai, bàn tay nắm lại, dây leo bụi gai trong nháy mắt thu lại đâm gã ta thành một lỗ thịt mơ hồ, Đậu Nguyên phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, sau khi giãy giụa trong bụi gai so với sắt thép còn sắc bén hơn một phút đồng hồ, không còn hơi thở nữa."Mẹ kiếp, mày dám giết con trai lão đại chúng ta, đây chính là con một của ngài ấy! Đều giết anh ta cho tôi! Giúp lão đại giết người phụ nữ kia!" Dị năng giả vội vàng chạy tới hô to hướng về phía Sở Cảnh Hòa.Bụi gai nhiễm máu chậm rãi trở lại trong tay Sở Cảnh Hòa, anh lau vết máu trên đầu ngón tay, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Đến đây."Cố Dực đứng trước cửa đóng chặt, lòng bàn tay tràn ra sấm sét màu lam đậm.Phanh - -Đậu Văn Quang bị gió của Tống Đại đập mạnh vào tường, hai tay hai chân bị gió chặt mất.Đậu Văn Quang nuốt máu tươi trong miệng: "Mày đến mức đó sao? Tao không phải chỉ nói muốn bao dưỡng mày mà thôi à? Mày không đồng ý tao cũng không tiếp tục! Tao lúc ấy chỉ là nhất thời xúc động, nhưng tao dâm loạn mày chưa? Tao xâm phạm mày à? Tao căn bản không tạo thành thương tổn thực chất đối với mày!"Tống Đại từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Nhất thời xúc động? Lúc cha mẹ tôi còn sống, sao ông không xúc động. Ông sẽ nhất thời xúc động với con gái của đối tác buôn bán sao? Người trưởng thành phải vì hành vi của mình trả giá lớn, nhục nhã tôn nghiêm của tao, là lựa chọn của mày. Hiện tại giết chết mày, là quyết định của tao. Đậu Văn Quang, mày hôm nay nhất định sẽ chết, nếu mày còn cảm thấy oan uổng, đi xuống nói với cha mẹ tao đi."Đậu Văn Quang hoảng sợ kinh hãi, dùng hết sức lực toàn thân giãy thoát, triệu hoán ra lũy thổ kiên cố bao lấy mình muốn rời đi, Tống Đại lập tức lấy gió cuốn lấy ông ta, đóng đinh ở trong phòng.Nhìn Đậu Văn Quang bọc mình thành kén, Tống Đại nhếch môi cười nhẹ: "Chú à, tao chờ giờ khắc này đã lâu, hưởng thụ thật tốt đi đi."Ngay khi ở bên ngoài đánh túi bụi, cửa sắt đóng chặt đã hòa tan thành một bãi nước sắt, ánh lửa ngút trời từ cửa phun ra, khiến tất cả mọi người cảm nhận được rung động kịch liệt, sàn nhà không chịu nổi nhiệt độ cao sụp xuống, bụi bặm giơ lên che khuất bầu trời.Tống Đại đứng ở trong phế tích, phất phất bụi bặm trên tóc, lửa lớn thiêu hủy quần áo của cô, cô một lần nữa cầm một bộ mặc vào, chậm rãi đi ra bụi tro dày đặc.Mọi người trong lúc đánh nhau nhìn Tống Đại từ trong ánh lửa đi ra, nhao nhao dừng động tác, Ngu Ngọc Trạch bịt miệng mũi, từ cửa nhìn vào trong phòng, giọng nói run rẩy bật cười: "Gọi là gà ăn mày, à không đúng, gọi là người ăn mày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận