[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 139:
Chương 139:
Khóe miệng bị xé rách của Bạch Diêu mấp máy, giọng nói rất nhỏ: "Tôi đói đã lâu, nhiều hơn tôi cũng ăn không vô."Thân là mẹ, Giang Tĩnh Thủy nghe được những lời này, đau lòng muốn chết.Trọng Khấu lấy hai gói bánh bích quy từ trong áo khoác ra, ném trước mặt Bạch Diêu: "Cho cậu, cầm lấy ăn đi."Bạch Diêu nhặt bánh bích quy nén trên mặt đất lên, ngón tay bị bẻ gãy nhẹ nhàng phủi bụi trên đó nói: "Cảm ơn cô, Trọng Khấu.""Không cần cảm ơn, tôi không thích ăn thứ này, rất khó ăn, cậu vừa vặn giúp tôi giải quyết." Cô ấy nói.Không có chút nào cố kỵ cảm thụ Bạch Diêu cùng với đám binh lính xung quanh, bọn họ mỗi ngày đều dựa vào ăn bánh bích quy nén mới có thể sống sót, mà cô ấy thế mà xem nó thành rác rưởi, nếu như không phải bởi vì cô ấy là dị năng giả, cô ấy ngay cả bánh bích quy nén cũng không ăn được đâu.Nhưng Bạch Diêu cũng không cảm thấy bị xúc phạm bởi giọng nói bố thí của Trọng Khấu, giọng nói của cậu cực kì mềm mại: "Cho dù là thứ cô không cần, tôi vẫn muốn cám ơn cô."Trọng Khấu khó có thể hiểu được, xoay người trở lại phòng ăn khoai lang.Tống Đại còn ngồi trong lều ăn cháo thịt nạc trứng muối, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông thanh thúy dễ nghe, một nhánh lông vũ màu trắng nhẹ nhàng bay ra từ đầu cầu thang tầng ba, đuôi lông vũ có hai quả chuông nhỏ đều buộc ở trên một gậy nhựa, là một cây gậy chọc mèo.Tống Đại buông cháo trong tay xuống, xốc lên một góc lều trại, người đàn ông trêu mèo này da thịt tái nhợt như tuyết, chính là dị năng giả hệ trị liệu cô nhìn thấy đêm đó, sau đó cô nghe được, anh ta tên Ngu Ngọc Trạch.Mặt mày dài nhỏ của anh ta hơi lo lắng, gậy trêu mèo trong tay lắc không ngừng, phía sau còn có mấy binh sĩ cầm vũ khí trong tay đứng đó, khô cằn kêu "Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn", Bộ dáng có hơi buồn cười.Xem ra con mèo kia lại chạy không thấy bóng dáng, Ngu Ngọc Trạch hẳn là rất cưng chiều con mèo kia, bằng không cũng sẽ không sốt ruột đến mức bảo binh lính cùng anh ta đi tìm.Nhưng ngẫm lại dị năng hệ trị liệu độc nhất vô nhị của Ngu Ngọc Trạch, không có lực công kích không nói, tương lai còn là hy vọng sinh tồn của nhân viên đoàn đội, chỉ là tìm một con mèo mà thôi, ai không muốn hỗ trợ chứ.Bởi vì Ngu Ngọc Trạch tìm mèo gây động tĩnh quá lớn, còn tìm tới tầng hai, nơi này nhiều người dày đặc không khí cũng không phải rất tốt, đột nhiên nhìn thấy có một mỹ nam ốm yếu, tuy rằng ốm yếu nhưng quần áo sạch sẽ chú ý, phía sau có một đám binh lính cầm súng đi theo, khó tránh khỏi khiến người ta chú ý.Nhưng Ngu Ngọc Trạch mặc kệ những thứ kia, anh ta chỉ muốn tìm mèo.Theo từng tiếng kêu gọi của anh ta và gậy trêu mèo phát ra tiếng chuông, tiếng meo yếu ớt vang lên, bộ lông Tuyết Đoàn thuần trắng bị làm bẩn chút ít, khập khiễng chạy tới phương hướng Ngu Ngọc Trạch."Tuyết Đoàn." Ngu Ngọc Trạch ôm mèo vào trong ngực, cầm chân trước bên phải của Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn liền bị đau kêu một tiếng, nhưng rất nhanh giọng nói đã không còn, dịu ngoan ghé vào trong ổ cánh tay của anh ta."Luôn không nhớ lâu, khụ khụ, lần này nhớ đau cho kỹ đi." giọng nói Ngu Ngọc Trạch lạnh như băng có chút suy yếu, ho nhẹ hai tiếng, đầu ngón tay dài nhỏ tái nhợt đến gần như trong suốt vuốt ve bộ lông của nó, đột nhiên tầm mắt của anh ta ngoái đầu nhìn lại, chống lại Tống Đại vẫn nhìn chăm chú vào anh ta.Tống Đại quay đầu, ra vẻ không có gì sờ sờ khóa kéo lều: "Khóa kéo này thật rắn chắc."Ngu Ngọc Trạch lạnh lùng xoay người, ôm Tuyết Đoàn trở lại tầng ba."Phụt!" Cố Dực gặm bánh mì cười khẽ, trêu chọc nói: "Ai bảo cô nhìn chằm chằm người ta, bị phát hiện rồi, sau này đừng nhìn nữa, gầy đến mức có gì đẹp mắt, toàn xương sườn.""Ừ." Tống Đại không phủ nhận, cúi đầu múc cháo, khóe miệng mỉm cười.Nhược điểm của dị năng giả hệ chữa trị, cô tìm được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận