[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 90:

Chương 90:
Chương 90:
Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đang ngủ, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, đứng dậy nhìn là Cố Dực.Tuy rằng nhiệt độ bên ngoài ban ngày là 65 độ, nhưng bởi vì là buổi tối, lại là ở trong tầng hầm ngầm, nhiệt độ mát lạnh, Tống Đại còn khoác một tấm thảm mỏng."Sao cậu lại tới đây?" Tống Đại mở cửa.Cố Dực thấy mặt Tống Đại theo bản năng cười, thanh tuấn sang sảng. Ngay sau đó anh ta thấy được Sở Cảnh Hòa phía sau Tống Đại cầm đèn pin chiếu sáng, anh dựa vào tường, dáng người thon gầy cao ngất, trên người là áo ngủ màu trắng sạch sẽ ủi thỏa đáng, mặt mày lập thể thanh tuấn sơ lãnh nhìn kỹ anh ta.Cố Dực theo bản năng sờ sờ tay áo ngắn của mình, bởi vì thiếu nước nhiệt độ cao, anh ta đã vài ngày không tắm rửa, trên quần áo cũng có vết bẩn, so với Sở Cảnh Hòa cả người lộ ra thoải mái, anh ta quả thực chật vật giống như một con chó.Trên người anh ta có mùi gì không? Tống Đại có ngửi thấy không? Chết tiệt! Cố Dực có hơi ảo não."Cố Dực, cậu làm sao vậy? Sao không nói lời nào? Không phải là có người đánh cậu đấy chứ?" Tống Đại lại hỏi.Cố Dực lắc đầu, hít sâu một hơi, thử hỏi: "Tống Đại, cô có thể thu lưu tôi không?"Tống Đại không nghĩ tới Cố Dực thế mà sẽ nói như vậy, cô quay đầu lại nhìn Sở Cảnh Hòa một cái, muốn trưng cầu ý kiến của anh, thấy ánh mắt anh trầm thấp, mặc dù không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, nhưng thái độ rõ ràng.Cố Dực cũng nhìn ra Sở Cảnh Hòa bất mãn với anh ta.Bắt đầu từ lúc ở Cẩm Thành Thiên Mỹ, thỉnh thoảng anh ta sẽ gặp Sở Cảnh Hòa, làm anh ta khó hiểu chính là, rõ ràng giữa bọn họ không có xích mích gì, nhưng ánh mắt Sở Cảnh Hòa nhìn anh ta từ làm cho Cố Dực cảm giác được một loại bài xích và địch ý mờ mịt.Anh ta vội vàng lấy ra một túi lớn bánh bích quy khoai tây chiên từ trong ba lô, nhét vào trong tay Tống Đại, ánh mắt sáng ngời sạch sẽ như ngọn lửa mang theo một tia cầu xin: "Tôi có sức lực, tôi làm việc cho cô, cô coi tôi là người làm công, bảo tiêu gì cũng được, tôi cũng sẽ không ở không nhà ngươi, những thứ này xem như tiền thuê nhà, có thể không?"Tống Đại làm sao có thể để dị năng giả hệ lôi tương lai làm công cho cô.Cô nghiêng người nói gì đó bên tai Sở Cảnh Hòa, sắc mặt ngưng trọng của Sở Cảnh Hòa thoáng có hơi chuyển biến tốt đẹp, lập tức gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý."Phòng phụ tầng hầm một tùy cậu chọn." Tống Đại nói.Đuôi mày Cố Dực vui vẻ nhướng lên, mái tóc ướt đẫm mồ hôi rủ xuống trán, trên mặt có hơi dơ bẩn, nhưng khi cười rộ lên như ánh sao rơi lả tả: "Cám ơn cô, Tống Đại, tôi biết chỉ có cô mới thu lưu tôi."Cố Dực cuối cùng lựa chọn phòng bảo mẫu ở lầu một, tuy rằng phòng nhỏ, nhưng cách giếng lấy ánh sáng xa nhất, mát mẻ nhất.Anh ta đặt ba lô ở cuối giường, còn mình thì khoanh chân ngồi dưới đất.Tống Đại thấy anh ta ngồi trên sàn nhà ẩm ướt, hỏi: "Vì sao không ngồi trên giường?"Tôi... sợ bẩn." Cố Dực cúi đầu có hơi ngượng ngùng cười cười, lưng tựa vào mép giường, cổ áo ngắn tay lộ ra xương quai xanh trắng nõn của anh ta, trên xương quai xanh vẫn còn mồ hôi nhỏ chưa tản đi.Tống Đại lấy ra một túi khăn ướt từ trong túi áo đưa cho anh ta: "Lau mặt đi."Cố Dực có hơi kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt sáng ngời: "... Cảm ơn.""Không cần khách khí, tôi coi cậu là bạn, những thứ này là nên làm." Tống Đại nói.Ánh mắt Cố Dực trong nháy mắt có hơi cô đơn.Tống Đại lại trả lại nguyên vẹn đồ ăn Cố Dực đưa cho cô cho anh ta: "Những thứ này tôi không cần, chính cậu giữ lại, thừa dịp hai ngày nay nhiệt độ buổi tối còn có thể, có thể ra ngoài tìm đồ ăn nhiều hơn, bằng không chờ nhiệt độ tăng cao, ngay cả buổi tối cũng không ra được. Mặt khác tôi nhớ hai ngày trước nhìn thấy một chiếc xe đạp bị kẹt trong bùn ở gần đây, buổi tối cậu đạp xe đi tìm thức ăn, hẳn là sẽ nhanh hơn chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận