[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 97:

Chương 97:
Chương 97:
Dương Hiên biết đây là Giang Tĩnh Thủy đang an ủi anh ấy, anh ấy mím môi không cười nổi."Mau nhìn, mặt trời mọc rồi." Có người đứng ở bên ngoài hô.Dương Hiên đi qua, nhìn thấy một vầng mặt trời đỏ tươi như máu dâng lên trên đỉnh núi, ánh sáng mãnh liệt trong nháy mắt chiếu sáng thế giới, ánh mặt trời vừa mãnh liệt lại nóng rực, giống như đang không ngừng phun ra ngọn lửa thiêu đốt mảnh đất này, cỏ cây trên Nam Sơn khô vàng, cây cối bị phơi chết một mảng lớn, thỉnh thoảng có gió khô nóng thổi vào, xen lẫn vài mảnh lá rụng, Dương Hiên nhặt lên nhẹ nhàng bóp, hơi nước lá rụng bị bốc hơi khô lập tức vỡ ở trong tay anh ấy.Người quản lý đo nhiệt độ bên ngoài, 50 độ.Tuy rằng hang động này sâu, nhưng nhiệt độ bên trong chỉ giảm tới 31,32 độ.Hơn 2000 người ở bên trong, khiến sơn động vốn không lớn nhất thời có vẻ chật chội không chịu nổi, nhưng so với ở bên ngoài bị mặt trời phơi nắng, chật chội cũng nhỏ bé không đáng kể.Ngay khi tất cả mọi người cho rằng bọn họ trốn trong sơn động là có thể tránh được một kiếp, nhưng không ngờ ngày hôm sau nhiệt độ tiếp tục tăng lên, bên ngoài đạt tới kỷ lục 56 độ, cho dù ở trong sơn động thì nhiệt độ cũng đạt tới 36 độ.Bắt đầu có trẻ em và người già ốm yếu bị bệnh, có người bị cảm nắng, có người bị cảm lạnh, dầu gió, hoắc hương chính khí, còn cả thuốc hạ sốt trong lúc nhất thời trở thành dược phẩm khan hiếm nhất."Ọe - - " Có người già ngã bệnh nôn đầy trên mặt đất.Nhân viên quản lý lập tức đỡ ông lão, dời ông vào tận cùng trong sơn động nghỉ ngơi, nhưng mà chất thải nôn mửa đầy đất lại phát ra mùi hôi thối dưới nhiệt độ cao, khiến vô số người che miệng nhíu mày.Dương Hiên và Đại Sam cùng nhau đi đến cửa động đào chút đất, hất thứ nôn mửa ném ra ngoài động, một cơn gió nóng thổi tới, nhiệt độ nóng bỏng thiếu chút nữa làm cho hai mắt Đại Sam tối sầm, nhanh chóng trốn vào trong sơn động.Sắc mặt Dương Hiên ngưng trọng: "Hi vọng ngày mai nhiệt độ có thể hạ xuống, tiếp tục nữa, đừng nói người, động vật cũng sẽ chết sạch."Nhưng mà ngày hôm sau thời tiết lại không như Dương Hiên mong muốn, ngược lại lên thẳng lên 60 độ."Mẹ ruột tôi ơi, đây đến tột cùng là thời tiết quỷ gì, nóng chết người!" Đại Sam không ngừng lau mồ hôi, cởi áo dựa vào vách tường sơn động tản nhiệt oán giận, cho dù bọn họ trốn ở trong sơn động, cũng có độ nhiệt độ cao hơn 36 độ.Ánh nắng mặt trời bên ngoài sơn động mãnh liệt chiếc đến chói mắt, bên ngoài đã không tìm thấy chút dấu hiệu của vật sống, ngay cả cây cối cũng bị phơi chết hết, ngay cả tảng đá bên ngoài sơn động cũng bị phơi thành tấm sắt, có người trong lúc vô ý đụng vào chút, nhất thời bị bỏng nổi lên một bọt nước lớn.Nhiệt độ trong sơn động tăng cao, nhân khẩu tụ tập lại nhiều, hơn nữa không khí không lưu thông, trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi rác rưởi thối, làm người ta buồn nôn."Trời ơi, anh ta chết rồi!" Có ai đó hét lên.Dương Hiên lập tức đi qua xem xét, người ngã trên mặt đất hai mắt nhắm chặt, đã không còn hô hấp, là bệnh nhiệt xạ.Anh ấy thở dài một tiếng, kéo một miếng vải đắp lại cho anh ta."Thi thể không thể để trong sơn động, nhiệt độ cao sẽ nhanh chóng thối rữa, buổi tối Đại Sam và tôi ra ngoài chôn nhé." Dương Hiên nói.Đại Sam gật đầu: "Được."Bên kia, Đinh Phương ôm một cô bé năm tuổi xếp hàng chờ thuốc ở chỗ phát thuốc.Bởi vì trong sơn động thường xuyên có người bị bệnh, dược phẩm dự trữ hậu cần vốn không nhiều lắm, cho nên quản lý dược phẩm rất nghiêm ngặt, người bị bệnh chỉ có thể được chia ba viên thuốc hạ sốt, nhưng mà mặc dù là như vậy mỗi ngày đều có người xếp hàng cầu thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận