[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 326:

Chương 326:
Chương 326:
"Trọng Khấu, Trọng Khấu." Bạch Diêu thấp giọng gọi tên cô ta, giọng nói tối nghĩa chậm chạp, giống như tiếng động vật khó chịu rên rỉ, bi ai, thống khổ, không nỡ, tất cả đều tiêu tán trong tay Trọng Khấu.Trọng Khấu đứng dưới ánh trăng, nhìn thi thể Bạch Diêu, không chút do dự ném xuống biển, tiếp tục lên đường.Dưới bóng đêm, mặt biển vĩnh viễn yên tĩnh, ánh trăng chứng kiến tất cả.Đêm tận, bình minh.Ánh mặt trời nhu hòa sáng sớm xuyên thấu qua vòng hoa oải hương, chậm rãi thẩm thấu vào, Tống Đại chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, chăn từ trên người cô chảy xuống, mái tóc dài mềm mại bởi vì mới vừa tỉnh ngủ mà loạn hỏng bét, gáy còn vểnh lên một cọng lông ngốc.Cô mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn bên giường một chút, Sở Cảnh Hòa không ở đây, hẳn là ra cửa.Cô mới vừa duỗi lưng rời giường, đã phát hiện trên tủ đầu giường có một ly thủy tinh đựng sữa nóng, trong bình hoa còn cắm một vòng hoa oải hương tươi mới, trên cánh hoa màu lam tím còn ngưng đọng sương sớm, mùi thơm nhạt mà tươi mát, chỉ ngửi thôi đã khiến tâm tình người ta rất tốt.Cô mới vừa thay xong quần áo tắm rửa xong, Sở Cảnh Hòa đã từ bên ngoài đi vào, trên người mang theo một tia khí lạnh ẩm ướt sáng sớm."Em tỉnh rồi à?" Anh vừa cười vừa nói, nụ cười trên mặt ấm áp trước sau như một, giống như một nắm nước chảy ấm áp sạch sẽ, nhàn nhạt, lại có thể vô thanh vô tức dịu dàng làm dịu cô."Ừ, vừa mới dậy." Tống Đại nói."Vậy mau uống sữa đi, đã nấu xong mì rồi." Sở Cảnh Hòa nói.Cho nên ly sữa này là lén lút thêm thức ăn bổ dưỡng cho cô?Tống Đại cười uống xong, sau đó đi trên quảng trường.Trên quảng trường có một loạt bàn dài dùng bàn học ghép lại, làm bàn lớn để mọi người cùng nhau ăn cơm, mỗi người đều bưng bát tự mình đi vào trong nồi lớn gắp mì, mặc dù là mì nước trắng không thể đơn giản hơn, rắc chút muối và hành tây dại tăng gia, thế nhưng cũng ăn ngon ngoài ý muốn.Trong lúc ăn cơm, Tống Đại trong lúc vô ý hỏi: "Cô Lý, cô trước kia dạy trung học phổ thông sao?"Nói đến dạy học, Lý Liễm giống như là mở máy hát thao thao bất tuyệt: "Tôi ở Thất Trung thành phố H, dạy ngữ văn, năm nay là lần đầu tôi dẫn lớp tham gia thi đại học, thành tích rất tốt, lớp chúng tôi có mười học sinh lên trường cấp một, lên trường cấp hai cũng có rất nhiều, nhưng tốt nhất còn phải kể học sinh của tôi Trọng Khấu, thủ khoa tỉnh, thi đậu đại học Bắc Kinh."Nhắc tới Trọng Khấu, giọng nói của Lý Liễm tràn đầy kiêu ngạo, không hề chú ý tới đám người Tống Đại khi nghe đến cái tên này, đều yên lặng buông đũa xuống, Tranh Tranh càng bị dọa đến nhẹ nhàng run lên chút, trốn vào trong lòng Giang Tĩnh Thủy cầu an ủi."Trọng Khấu là học sinh của cô à, cô ta bình thường thế nào?" Tống Đại nén tâm tình quái dị hỏi."Bình thường em ấy biểu hiện rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện, có hơi quái gở, nhưng thiên tài mà đều có chút tính tình." Lý Liễm cười nói: "Đúng rồi, tôi còn có ảnh tốt nghiệp của bọn họ, tôi đi lấy cho mọi người xem."Lý Liễm chạy vào trong phòng, từ dưới cùng ba lô tìm được tấm ảnh chụp tập thể này. Là giáo viên chủ nhiệm lớp đầu tiên cô ấy dẫn dắt, loại tình cảm coi trọng này tất nhiên không giống nhau."Nhìn này, đây chính là Trọng Khấu." Lý Liễm cười chỉ Trọng Khấu mặc đồng phục màu trắng trong ảnh cho Tống Đại xem, như là đang giới thiệu con của mình.Trọng Khấu trong ảnh cũng giống như lúc Tống Đại mới gặp cô ta, biểu tình nhàn nhạt, mắt hạnh bình tĩnh không tức giận, cô ta đứng ở giữa cùng của tấm ảnh, mà ở góc sau cùng của tấm ảnh, Bạch Diêu cũng mặc đồng phục sạch sẽ, ánh mắt ngây ngô xuyên qua đám người len lén nhìn chăm chú vào cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận