[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 344:
Chương 344:
Sở Cảnh Hòa chỉ cảm thấy một ngụm máu chặn ở ngực, tức giận hai mắt tối sầm. Mấy người đàn ông không biết xấu hổ này, thật sự là ai cũng ghê tởm, hết lần này tới lần khác ở trước mặt Tiểu Đại biết làm bộ làm tịch nhất.Chịu đựng lửa giận hừng hực trong lồng ngực, Sở Cảnh Hòa ngậm nụ cười ôn nhuận đáp ứng: "Ừ, chờ làm xong, anh sẽ đưa cho anh ta.Hoắc Bình sau khi rửa sạch cối đá, liền đổ mía vào bên trong, cầm lấy một chiếc búa gỗ lớn dùng sức gõ, chậm rãi ép mía cứng rắn nát thành mềm, mạnh mẽ dùng phương pháp thủ công ép nước mía ra. Sau đó lại vớt cặn bã trong cối đá ra, múc nước mía ra đặt vào trong thùng chuyên chuẩn bị.Nước mía tươi mới ép lấy màu xanh biếc, chỉ ngửi thôi đã có một loại hương vị thanh ngọt thấm vào ruột gan.Nhưng mà lúc này mới chỉ ép một cây mía, mía còn dư lại còn nhiều, đập nửa giờ, mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng dần dần nóng lên, Tống Đại thấy trên đầu Hoắc Bình toát ra mồ hôi, biết anh ta khẳng định mệt mỏi, chủ động tiến lên đề xuất luân phiên."Nghỉ ngơi một lát đi, để tôi."Ai ngờ Hoắc Bình chỉ là từ trong quần áo lấy ra một bao khăn giấy lau chùi, cười lắc đầu nói: "Không có việc gì, tôi còn sức lực, cô đi nghỉ ngơi đi.""Tôi đã nghỉ ngơi nửa giờ rồi, đến lượt tôi đổi anh, đừng cậy mạnh." Tống Đại giơ tay, lấy mu bàn tay che ánh nắng gay gắt của hải đảo nói."Nhưng tôi thực sự không mệt mỏi." Hoắc Bình ngẩng đầu nhìn mặt trời, còn nói thêm: "Hơn nữa mặt trời lớn như vậy, cô sẽ rám nắng.""Để tôi đi." Sở Cảnh Hòa đứng ra cắt đứt đối thoại của hai người, thanh tuyến hơi trầm xuống, ánh mắt cảnh cáo nhìn Hoắc Bình.Hoắc Bình hơi cúi đầu, đưa búa gỗ trong tay cho Sở Cảnh Hòa: "Cũng được."Sở Cảnh Hòa nhận lấy búa gỗ lập tức phản ứng lại, mình lại bị tính kế.Hoắc Bình và Tống Đại ngồi ở chỗ râm mát, càng không ngừng dùng khăn giấy lau mồ hôi, lồng ngực không ngừng phập phồng thở dốc.Tống Đại lấy khăn ướt bọc hai khối băng nhét vào tay Hoắc Bình: "Dùng cái này đi, hạ nhiệt độ nhanh."Hoắc Bình sờ khăn mát thấm ướt trong lòng vui mừng, ngũ quan cường tráng đều nhu hòa hơn, thấp giọng nói: "Cám ơn.""Cám ơn gì, tôi còn phải cám ơn anh tới giúp tôi đây, bằng không những mía này tôi và Sở Cảnh Hòa cho dù gõ gãy cánh tay, cũng ép không hết những thứ này."Chóp tai Hoắc Bình phiếm hồng, không biết là vì thời tiết hay là gì, bàn tay rộng rãi nắm khăn ướt cô đưa, nhẹ giọng nói: "Thật ra tôi rất vui vẻ có thể có giúp được ô.""Cái gì?"Hoắc Bình cúi đầu xuống, màu da lúa mì khỏe mạnh ở dưới ánh mặt trời phá lệ chói mắt, anh ta ngượng ngùng cười: "Trước kia đều là cô giúp tôi, sau khi đến trên đảo, cô cũng vẫn dẫn dắt mọi người kiến thiết căn cứ, chuyện gì giống như ẩu đả không cần người khác hỗ trợ, có một mình cô là được, thật sự không được thì tìm Sở Cảnh Hòa, cho nên... Biết có thể giúp được cô, tôi rất vui vẻ... Cô về sau còn có thể tìm tôi hỗ trợ?"Tống Đại không nghĩ tới Hoắc Bình sẽ nói như vậy, nhìn Hoắc Bình lúc nói chuyện khẩn trương vô ý thức túm ống tay áo, rõ ràng mặt mũi 'Tôi rất nguy hiểm, người lạ chớ vào', không nghĩ tới tương phản to lớn như thế, càng cảm thấy anh ta chân thành thú vị."Sẽ." Cô cười nói: "Sau này anh có cần cũng có thể tìm tôi.""Thật sao?" Hoắc Bình ngước mắt, đối diện đôi mắt trong suốt như bóng đêm của Tống Đại, trong lòng nhất thời nóng bỏng.Đúng lúc này, búa gỗ trong tay Sở Cảnh Hòa rơi xuống đất, ôm ngón tay kêu đau một tiếng.Tống Đại không còn lòng dạ nào nói chuyện phiếm với Hoắc Bình nữa, vội vàng chạy tới xem xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận