[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 308:

Chương 308:
Chương 308:
Tống Đại có hơi không thể tin được, ông bà của bọn họ là vua dạ dày sao? Có thể ăn thế à."Không thể sao?" Tiểu Tuyên có hơi khổ sở cúi đầu: "Không sao, Tiểu Quyên, chúng ta vận chuyển về trước một chuyến, sau đó sẽ trở về."Tiểu Quyên gật gật đầu, hai cô bé thoạt nhìn mới lớp ba, lưng đeo gùi phỏng chừng còn nặng hơn bọn họ, trong lòng còn cất một túi nấm lớn, đi đường cũng vất vả.Tống Đại cầm lấy sọt Tiểu Tuyên tự mình vác lên lưng: "Chúng chị giúp các em cõng, cùng nhau trở về đi, không cần hái nữa, những thứ này, cho dù là 60 người cũng không ăn hết, phỏng chừng chỉ có thể phơi thành nấm khô."Tiểu Quyên cười ha hả: "Chị ăn ít quá, sao lại ăn không hết chứ? Mấy thứ này không đủ cho ông bà một bữa cơm trưa."Tiểu Tuyên phụ họa nói: "Cảm ơn anh chị giúp chúng em, chúng em còn phải đi hái dương xỉ, nếu không ông bà nội ăn không đủ no sẽ nổi giận."Tống Đại mơ hồ cảm thấy có hơi không thích hợp, liếc nhau với Sở Cảnh Hòa.Sở Cảnh Hòa ôn hòa hỏi: "Tức giận? Ông bà nội tức giận rất hung sao? Sẽ đánh các em sao?""Không đâu, ông bà nội rất ôn hòa, bọn họ chưa bao giờ đánh chửi chúng em, bọn họ chỉ có khẩu vị lớn mà thôi, bình thường đều yêu thương chúng em. Chỉ là chúng em không muốn bọn họ bởi vì ăn không đủ no mà thương tâm khổ sở, người lớn tuổi như vậy, nếu ăn không đủ no, quả thực rất đáng thương." Tiểu Tuyên xấu hổ áy náy nói."Hu hu hu." Tiểu Quyên thế mà khóc lên, bàn tay nhỏ bé tràn đầy bùn không ngừng lau nước mắt, khiến cho trên mặt cũng bẩn thỉu: "Ông bà nội chính là vì vẫn ăn không đủ no, mới không có sức lực xuống lầu, đều là chúng em không tốt, chúng em vô dụng hu hu hu."Hai cô gái nhỏ đột nhiên ôm đầu khóc rống lên, khóc xong, đẩy quần áo chứa nấm vào trong lòng bọn họ: "Anh chị, phiền hai người nhất định giúp chúng em chuyển trở về, chúng em phải đi tìm thức ăn mới, nghe chị Lý Liễm nói, dưới chân núi có một cây táo lớn, kết rất nhiều thật nhiều táo lớn, chúng em phải đi hái táo cho ông bà nội."Nói xong, hai cô gái nhỏ chạy nhanh như chớp, để lại hai người Tống Đại và Sở Cảnh Hòa hai mặt nhìn nhau.Sau khi bọn họ lưng đeo mấy thứ này trở lại trường học, bọn Lý Liễm đã lấy một chiếc nồi lớn trên quảng trường trước tòa nhà dạy học, mấy bà lão thuần thục cạo lông cho gà rừng, hai ông lão đang lột da xé xương sói rừng hươu rừng, băm thịt thành từng miếng, trên quảng trường nhất thời đều là mùi tanh.Ngu Ngọc Trạch không ngửi được những thứ này, thấy Tống Đại sau khi trở về, bịt mũi đi tới bên cạnh cô, ngữ khí lười biếng hơi trách cứ: "Cô sao lại đi vào rừng rậm mà không nói với tôi một tiếng? Tôi vừa quay đầu, đã không thấy cô đâu.""Đúng vậy đúng vậy." Cố Dực đột nhiên xuất hiện, trong ánh mắt tròn vo tràn ngập oán giận.Tống Đại xấu hổ cười cười, vừa đặt măng và nấm xuống, hai bà lão bắt đầu xử lý măng và nấm.Ngu Ngọc Trạch liếc các cô một cái, nói với Tống Đại: "Cũng không biết những người này lấy đâu ra khẩu vị tốt như vậy, dù là 60 người ăn những thứ này cộng thêm nhiều măng và nấm như vậy cũng phải no rồi chứ?""Đúng vậy." Cố Dực gật đầu."Nhưng cô nhìn xem, những ông bà này, bao gồm cả những đứa nhỏ kia, ai không phải là gầy yếu, ăn nhiều thế lại không ăn ra một người mập mạp." Ngu Ngọc Trạch tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận