[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 194:
Chương 194:
Anh ta đi ra bên ngoài mới phát hiện nơi này không chỉ tụ tập người sống sót bị thương, còn có đám người Lư Đại Nghiêu kia, một đám gà con ở trong đại sảnh líu ríu chạy tới chạy lui, Tuyết Đoàn nhìn mà bùng nổ dục vọng đi săn, nếu không phải Ngu Ngọc Trạch ấn nó, nó khẳng định đã nhảy ra bắt gà con."Sao bọn họ lại ở đây?" Ngu Ngọc Trạch nhìn về phía giáo sư Dương.Giáo sư Dương đang muốn nói chuyện, đã bị một người sống sót tâm tình kích động cắt ngang, anh ta châm chọc: "Lão Lư có thuốc có thể trị thương cho chúng tôi, so ra kém có ít người rõ ràng có chữa khỏi dị năng lại vì tư lợi, một người cũng không muốn cứu.""Lão Lư thật là thảm, chỉ là tới mượn một nơi ở, bị các người giết chết một Ninh Diệu, còn giết chết một dị năng giả thuấn di, các người còn ghen tị người ta không cho chúng tôi tiếp xúc với, nhưng bây giờ thì sao? Chỉ có lão Lư nguyện ý trị liệu cho chúng tôi, dị năng giả, ha ——"Ngu Ngọc Trạch cười lạnh, đám người này đã bị Lư Đại Nghiêu tẩy não, mấy miếng thịt khiến bọn họ quên mất lúc ấy Ninh Diệu làm ra hỗn loạn, nếu như Ninh Diệu bây giờ còn sống, ba dị năng giả Tống Đại, Mễ Lan, Ôn Tiểu Tự sẽ hoàn toàn bị anh ta khống chế biến thành con rối, dao găm không đâm vào trên người bọn họ, bọn họ đương nhiên không cảm giác đau.Lư Đại Nghiêu chỉ dùng mấy quả trứng gà đã mua chuộc toàn bộ bọn họ, mà Cố Dực và Sở Cảnh Hòa mỗi ngày đều cung cấp điện lực và rau dưa hoa quả, việc này bọn họ quên sạch sẽ.Ngu Ngọc Trạch mặc kệ đám người này, trở lại trong phòng của mình, cầm lấy thuốc tim uống, vừa rồi anh ta một lần chữa cho tám người bị sương độc trọng thương, trái tim đập mạnh đã vượt xa gánh nặng anh ta có thể thừa nhận, nếu như lại tiếp tục sử dụng dị năng, trái tim của anh ta sẽ xong rồi.Mà sau khi Ngu Ngọc Trạch đi, Tống Đại vẫn nhớ mãi không quên thân thể mềm mại của Tuyết Đoàn."Mau thay quần áo, tất cả đều là lông mèo bị cọ lên." Sở Cảnh Hòa muốn đưa tay cởi cúc áo của cô, nhưng nhớ tới cô mặc áo đơn, cảm thấy hành động này không thích hợp lại thu tay về.Tống Đại đưa lưng về phía anh thay quần áo, mặc vào một bộ áo ngắn tay trắng, ném quần áo vào giỏ quần áo bẩn, ngồi ở bên cạnh anh hỏi: "Anh không thích mèo sao? Cảm giác anh hình như cho tới bây giờ chưa từng thân thiết với Tuyết Đoàn."Nói xong, Tống Đại lại cọ cọ bên cạnh anh, cùng anh ngồi càng sát lại, hai chân hai người gắt gao dán vào một thể, cô cầm tay Sở Cảnh Hòa đặt ở trong lòng bàn tay của mình. Nam nữ xương cốt khác biệt rất lớn làm cho Sở Cảnh Hòa bàn tay rộng lớn gần như bao lấy cô, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ trong lòng bàn tay anh: "Nếu như anh không thích mèo, về sau em sẽ ít chơi với Tuyết Đoàn."Một số người không thích mèo, ngay cả lông mèo cũng cảm thấy khó chịu.Lúc trước cô và Tuyết Đoàn nhiều lần tiếp xúc, Sở Cảnh Hòa đều hoàn toàn không biểu lộ ra ngoài, cũng chưa bao giờ ngăn cản cô cùng Tuyết Đoàn chơi đùa, anh giấu vui ghét của mình ở trong lòng, tận khả năng bao dung cô.Tống Đại cảm giác được sau khi cô nói xong câu kia, hô hấp của anh trầm xuống, lòng bàn tay hơi siết chặt, ngón tay thô ráp hơi run rẩy trượt vào từ khe hở ngón tay của cô, cùng cô gắt gao đan vào nhau, ngay sau đó cô bị Sở Cảnh Hòa ôm vào trong ngực, gắt gao, phảng phất muốn khảm nhập vào lồng ngực của anh, giọng nói khàn thấp vuốt ve vành tai cô: "Tiểu Đại, anh không ghét mèo."Anh ghét những người đàn ông vây quanh cô... Tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận