[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 106:
Chương 106:
Tống Đại cảm giác mình chạy như điên trong sa mạc Sahara, phía sau có mười mặt trời đang đuổi theo cô, cô chạy đến thở hồng hộc, vừa mệt vừa nóng, ngay khi cô cảm giác mình sắp bị phơi nắng thành một người khô, đột nhiên một trận gió mát thổi qua, trước mắt là một ốc đảo, trong ốc đảo là một mảnh nước suối thanh u, mát mẻ yên tĩnh là mảnh đất duy nhất trong thế giới hoang vu nóng bức này.Phía sau mười mặt trời không hề đuổi không bỏ cô nữa, Tống Đại vui vẻ nhảy vào trong nước suối giống như con cá bơi tự do.Sở Cảnh Hòa nhìn Tống Đại một lần nữa không ngừng cọ xát vào trong lòng mình, ngủ đến mơ mơ màng màng khóe miệng còn mang ý cười, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng, ôm cô hướng trong ngực, gảy mái tóc trên trán cô, tiếp tục thay cô quạt gió.Bên ngoài biệt thự, mặt trời chói chang, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt mặt đất. Trước đây Nam Sơn xanh um tươi tốt đã trở thành một mảnh đất khô cằn dưới lửa lớn và nhiệt độ cao, toàn bộ hồ nước gần Nam Sơn khô cạn, trên mặt đất không nhìn thấy một sinh vật sống nào, thế giới trở thành một mảnh đất khô cằn, không có chút sức sống.Biệt thự xung quanh Tống Đại đều đã bị người chạy ra biển lửa lúc trước chiếm hết, tất cả mọi người trốn ở trong tầng hầm ngầm, mỗi một gian biệt thự ước chừng đều có mười mấy người, những người này lúc trước dựa vào chỗ tránh nạn cung cấp thức ăn và nước uống để sống sót, bởi vì trận cháy rừng kia, mọi người vội vàng chạy nạn, chờ phục hồi tinh thần lại mới phát hiện đại đa số người và nhân viên quản lý đều đã không thấy đâu.Bọn họ không biết rốt cuộc là đi lạc với đội người, hay là đội người chôn cất ở trong biển lửa, nhưng từ giờ trở đi bọn họ phải tự làm nuôi sống mình.Tầng hầm của biệt thự dù sao cũng không có nhiệt độ thấp như trong sơn động, hơn nữa số người tị nạn nhiều, khí CO2 thở ra cao, không khí đục ngầu lại oi bức, quan trọng hơn là nước của bọn họ cũng không nhiều lắm.Chỉ có nước của Dương Hiên nhiều hơn chút, nhưng đó là nước uống của một nhà ba người bọn họ cộng thêm Đại Sam, Giang Tĩnh Thủy mang thai càng không thể thiếu nước, Dương Hiên không có khả năng lấy nước của mình ra chia đều với mọi người.Hơn nữa người chen chúc trong tầng hầm ngầm với một nhà Dương Hiên, nhìn cánh tay kiên cố của Dương Hiên và Đại Sam, đều biết anh là lính cứu hỏa có sức lực, cho dù trong lòng có tà niệm muốn cướp đoạt vật tư, cũng không dám thật sự xuống tay.Đột nhiên có người đề nghị: "Anh Dương, đôi tình nhân ngày hôm qua ở cùng các người kia, tôi thấy quần áo bọn họ sạch sẽ, môi hồng nhuận, tựa như không thiếu nước và đồ ăn, chúng ta đều sắp chết khát, cuộc sống của bọn họ có phải quá xa xỉ hay không?""Đúng vậy, hơn nữa tầng hầm biệt thự của bọn họ chỉ có ba người, rất rộng rãi, không chật chội như chúng ta."Dương Hiên quét mắt nhìn bọn họ: "Các người muốn nói gì cứ nói thẳng đi."Người đề nghị kia nói: "Vậy tôi nói thẳng, tôi cảm thấy trong thời khắc khó xử này, anh nên ra mặt, trong thời kỳ đặc thù này, thực phẩm bất động sản gì đó đều nên sung công."Dương Hiên vui vẻ, không nói đến anh ấy chỉ là một lính cứu hỏa không phải cảnh sát, không có quyền chấp pháp, cho dù anh ấy thật sự là cảnh sát, biệt thự kia là tài sản cá nhân của Tống Đại, anh ấy có tư cách gì sung công tài sản cá nhân của công dân? Thật sự là nóng điên rồi."Bọn họ là vợ chồng, là hàng xóm của tôi. Lúc trước trời đổ mưa to, có mấy người đàn ông ỷ vào bộ dạng cao lớn thô kệch đi cướp thức ăn của cô ấy, cuối cùng không ai sống sót." Giang Tĩnh Thủy nói xong, nhìn bọn họ một cái, vẻ mặt 'Có bản lĩnh thì đi đi, xem các người có thể sống sót trở về hay không', vô cùng khiến người ta nghiền ngẫm.Một đám người vốn còn có ý nghĩ với Tống Đại, biết được sự tích vinh quang của Tống Đại, nhất thời bỏ đi ý niệm trong đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận