[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 189:
Chương 189:
"Nếu như em không tiện ra mặt, vậy để cho anh đi." Khuôn mặt Sở Cảnh Hòa hơi trầm xuống.Đôi mắt Tống Đại hơi cong, ôm lấy cổ anh cười nói: "Còn tức giận sao?"Giọng nói Sở Cảnh Hòa có hơi buồn bực: "Anh ta làm sao có thể thấp hèn như vậy, nếu như không phải Trọng Khấu bị anh ta mê hoặc tính cách bá đạo, ai không phục tùng, cô ta sẽ lấy mạng người đó, người đàn ông này sợ là có thể mở hậu cung ở lầu 25. nhưng..."Tống Đại tò mò hỏi: "Nhưng cái gì?"Sở Cảnh Hòa lẳng lặng nhìn Tống Đại.Những người khác vào một khắc nhìn thấy mị ma kia cũng đã đánh mất tâm trí, Trọng Khấu trực tiếp đá văng Bạch Diêu khuyên cô ta còn chưa tính. Ngay cả Giang Tĩnh Thủy cũng vừa cào vừa cắn Dương Hiên, Ôn Tiểu Tự ỷ lại vào Ôn Cảng Sinh lại còn sử dụng dị năng với anh ruột của cô ta, thiếu chút nữa đã đánh chết Ôn Cảng Sinh.Vào một khắc bị mị ma mê hoặc kia, người yêu, thân nhân trong mắt bọn họ đều không tồn tại, lâm vào trạng thái cuồng nhiệt lục thân không nhận, không tiếc thương tổn người yêu của mình.Mà so với các cô điên cuồng, Tống Đại ôn hòa hơn nhiều, cô không ầm ĩ cũng không nháo, càng không có làm ra chuyện thương tổn anh, còn nói cô nhìn thấy chính là mặt của anh..."Không có gì." Sở Cảnh Hòa ôm eo cô, ôm cô đến trên đùi mình, khóe môi lại tràn ra nụ cười nhàn nhạt, vợ của anh thật tốt.Cộc cộc cộc!Cao Tân ở bên ngoài gõ cửa: "Tống Đại, Sở Cảnh Hòa các người mau ra xem đi, Cố Dực đã sắp đánh chết mị ma nam kia."Tống Đại và Sở Cảnh Hòa liếc nhau, đánh chết thì đánh chết đi, dù sao người này rắp tâm bất lương, không biết bao nhiêu nữ sinh bị anh ta hấp dẫn, hiện tại ngược lại có thể giả bộ vô tội."Tao cho mày quyến rũ phụ nữ! Tao cho mày quyến rũ vợ tao!" Dương Hiên quyền đấm cước đá hướng về phía Ninh Diệu bị che kín thân thể."A a a a, anh à tôi sai rồi, tôi sai rồi!" Ninh Diệu không ngừng kêu rên."Mày biết sai rồi, mày còn có thể cố ý lộ mặt ra, tiện hay không tiện, người đàn ông đê tiện thủy tính dương hoa!" Cố Dực đi lên bang bang đập hai cước, anh ta chỉ cần vừa nghĩ tới lúc Tống Đại bị anh ta mê hoặc, biểu tình tan rã mang theo nụ cười kia, khí huyết đã xông lên đầu, nắm đấm to như hạt mưa đập mạnh vào đầu Ninh Diệu.Ninh Diệu kêu thảm thiết liên tục: "Tôi thật sự không phải cố ý, anh Lý cứu tôi, cứu tôi!""Còn dám giảo biện! Không phải cố ý mới có quỷ.""A a a a a - -"Ngu Ngọc Trạch dựa vào tường, lười biếng ôm Tuyết Đoàn trong ngực, mí mắt đơn bạc liếc về phía Ninh Diệu không ngừng tru lên, châm chọc nói: "Còn có sức lực kêu, các người chưa ăn cơm sao?"Trong phòng lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết kịch liệt của Ninh Diệu.*Cố Dực kích động trở lại tầng 15, đẩy cửa phòng Tống Đại ra, vui vẻ phấn chấn nói: "Tống Đại tôi báo thù cho cô, cô không biết tôi vừa rồi đánh con chó kia có bao nhiêu -"Mặt Cố Dực trong nháy mắt đỏ như máu, một hơi chạy xuống tầng mười lăm, ra ngoài gió lạnh thổi nửa giờ, nhưng vẫn không thể quên vẻ mặt Tống Đại ghé vào trên người Sở Cảnh Hòa, mặt cô đỏ bừng kinh ngạc nhìn về phía anh ta.Anh ta lập tức tát mình một cái, ép buộc mình nhìn về phương xa không nghĩ tới Tống Đại.Xa xa có mấy người chạy tới, Cố Dực nhận ra, là người trong nơi tránh nạn của bọn họ, sáng sớm hôm nay ra ngoài tìm vật tư."Chạy mau!" Người nọ hô to về hướng Cố Dực."Có chuyện gì vậy?" Cố Dực chăm chú nhìn lại, phát hiện phía sau hai người liều mạng chạy trốn xuất hiện một đám sương mù."Chạy mau, sương mù này có độc!" Hai người chạy tới bên cạnh Cố Dực, thở hồng hộc nói: "Ai đụng phải sương mù này sẽ bị ăn mòn.""Mau trở lại tầng 15 đi." Cố Dực nghiêm túc nói.Sau khi bọn họ chạy đến tầng mười lăm, Cố Dực nhìn xuống, phát hiện khói độc này đã tràn ngập cả khu phố, hơn nữa độ cao của sương mù ở tầng ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận