[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 216:
Chương 216:
Con ngươi dài hẹp của Cận Lạc khẽ nhếch lên: "Lát nữa cô sẽ biết."Xe chậm rãi dừng lại, Tống Đại ngẩng đầu nhìn lên, là một tòa cung điện trong nội thành, tận thế, thiên tai, cung điện vương thành cổ kính, nhìn như không hề quan hệ, nhưng lại không hiểu sao khiến người ta cảm thấy hài hòa.Bọn họ đẩy cửa xuống xe, Cận Lạc Bạch mặc một bộ áo khoác màu đen túc mục đứng ở trước cửa cung, lông mày sắc bén ánh mắt lạnh bạc, cùng hết thảy sự vật xung quanh đều không hợp nhau."Nơi này chính là chỗ ở của tôi." anh ta xoay người nhìn về phía Tống Đại, dẫn theo bọn họ tiến vào.Trong cung điện bài trí rất nhiều đồ cổ, một phương sách án hiện đại đặt ở bên cửa sổ, trên bệ sách chồng chất rất nhiều văn kiện giấy đặt cùng một chỗ, bên cạnh văn kiện là một cây bút máy, một ngọn đèn bàn nhỏ sạc điện, bên tay trái một ly rượu thủy tinh đã trống không, bên ly rượu là một cái gạt tàn thuốc, tàn thuốc và tàn thuốc trong gạt tàn thuốc đã được người ta dọn dẹp, có vẻ vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ những thứ này ra, trong phòng đơn giản đến mức không có đồ dư thừa, thế cho nên cung điện to như vậy có vẻ vắng vẻ đáng sợ.Cận Lạc Bạch cởi áo khoác, tiện tay treo trên giá áo lúc vào cửa, lộ ra áo sơ mi trắng được cắt may gọn gàng, ống tay áo tùy ý xắn tới khuỷu tay, lộ ra xương cổ tay đẹp mắt."Nơi này có điều cô muốn biết." Anh ta nhẹ nhàng dựa vào thư án, từ bên trong lấy ra một xấp văn kiện đưa cho Tống Đại.Tống Đại nhận văn kiện mở ra xem, mới phát hiện những văn kiện này mặc dù là giấy A6, nhưng nội dung trên giấy lại hoàn toàn dùng bút máy viết tay, nét chữ trên đó sắc bén xu thế như du long, mực nước lực thấu lưng giấy.Tống Đại nhận ra, đây là chữ viết của Cận Lạc Bạch.Thấy bàn tay lật tờ giấy của cô hơi khựng lại, môi Cận Lạc khẽ nhúc nhích, giọng nói mang theo một nụ cười trầm thấp: "Sao vậy, rất kinh ngạc khi thấy văn kiện viết tay của tôi?"Cũng không phải vì anh ta viết tay văn kiện, mà là trên này không có sửa chữ, nhìn còn tinh tế hơn cả máy đánh chữ.Cận Lạc Bạch không nói tiếp, nhưng trên môi đã tràn ra ý cười không tiếng động."Muốn uống rượu không?" anh ta từ trong ngăn kéo thư án lấy ra một chai rượu tequila, rượu màu vàng kim lay động trong bình thủy tinh, sáng bóng như hổ phách màu mật chảy xuôi linh động.Rượu này rất mạnh, anh ta thế nhưng cứ như vậy đặt ở trong ngăn kéo thư án, giống như là thường xuyên uống.Cận Lạc Bạch không phải là một người nghiện rượu, cũng không phải là một người rượu không rời tay, khoảng thời gian ở chung với anh ta, anh ta chỉ có lúc gặp phải bình cảnh anh mới rời khỏi phòng họp, một mình đứng trên sân thượng lẳng lặng hút hai điếu thuốc, sau đó trở về tiếp tục thảo luận với cô. Nhưng vừa rồi ở trong xe, cô ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên áo khoác của anh ta."Không, cám ơn." Cô trực tiếp từ chối.Cận Lạc Bạch không mời rượu lần nữa, chỉ rót cho mình một ly, hơi ngửa đầu, rượu màu vàng kim theo yết hầu lăn lộn của anh ta trượt vào trong dạ dày, xem ra căn cứ cổ thành có thứ gì đó khiến anh ta cảm thấy khó giải quyết, sáng sớm đã bắt đầu uống rượu giải áp.Tống Đại vân vê tờ A6, dừng một chút, nói: "Sáng sớm uống rượu không tốt cho dạ dày."Ngón tay thon dài cầm ly rượu của Cận Lạc Bạch siết chặt, nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Tống Đại, một lát sau, lông mi anh ta khắc chế run rẩy, buông ly rượu xuống.Tống Đại cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, một xấp nội dung thật dày này từng câu từng chữ đều là Cận Lạc Bạch tự mình viết, mỗi dị năng giả đối ứng còn phối hợp với một tấm ảnh chụp. Mặt trên ghi chép tỉ mỉ tuổi tác, tính cách, năng lực, nhược điểm của đối phương, thậm chí còn có giới giao tiếp của bọn họ, nội dung tường tận làm cô mặc cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận