[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 290:

Chương 290:
Chương 290:
Sắc mặt Sở Cảnh Hòa hơi lạnh, bởi vì không có điện, trên sân thượng dùng đuốc chiếu sáng, chỉ đặt mấy ngọn đèn nhỏ xung quanh nồi lẩu cá, bên trái Hoắc Bình chính là một đám lửa trại, ánh lửa màu quýt chiếu lên da thịt màu lúa mì của anh ta, cơ bắp cánh tay nhỏ rắn chắc dùng băng vải màu trắng quấn lấy một bộ phận, dưới lửa trại bóng đêm nửa che nửa đậy này, ngược lại càng tăng thêm vài phần mơ màng.Tống Đại cúi đầu giúp anh ta thắt nút, vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt giống như một đầm nước suối trong suốt u tĩnh. Hoắc Bình cũng đang cúi đầu vụng trộm nhìn chăm chú cô, ánh mắt của anh ta rất mịt mờ, mịt mờ ngay cả hô hấp đều so với bình thường nhẹ hơn rất nhiều, rất khó làm cho người ta phát hiện."Tốt lắm." Tống Đại thắt một cái nơ bướm ở trên cánh tay nhỏ của anh ta."Cám ơn." Hoắc Bình nhẹ nhàng sờ sờ nơ bướm thanh tú, trong mặt mày cường tráng lộ ra một loại vẻ mặt mềm mại quý trọng nhìn mèo con chó con mới có thể lộ ra.Khi anh ta ngẩng đầu nhìn Sở Cảnh Hòa, anh ta thấp giọng nói: "Tống Đại thắt nơ bướm thật đẹp."Không khí nhất thời im lặng, Sở Cảnh Hòa thản nhiên nói: "Ăn cơm đi."Sau bữa cơm tối, Tống Đại rửa mặt xong, thấy Sở Cảnh Hòa ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm bàn tay ngẩn người."Sao vậy? Có phải máu chảy ra không?" Cô đi lên phía trước hỏi."Không biết, em mở ra xem?" Anh nói.Tống Đại mở băng gạc ra nhìn một chút: "Không có chảy máu, dưỡng thêm vài ngày nữa chờ kết vảy là được rồi."Cô một lần nữa quấn băng gạc cho anh, bỗng nhiên Sở Cảnh Hòa nói: "Nơ bướm.""Cái gì?" Tống Đại nhất thời không rõ.Sở Cảnh Hòa mím môi: "Cái nơ con bướm vừa rồi em thắt cho Hoắc Bình rất đẹp... Anh cũng muốn."Tống Đại bật cười: "Kiểu thắt nơ bướm này là anh dạy em, quên rồi sao?"Trong mắt Sở Cảnh Hòa có hơi kinh ngạc, anh thật sự không nhớ rõ."Khi còn bé đừng nói là nơ bướm, ngay cả khăn quàng đỏ em cũng không biết thắt, vẫn là anh dạy em. Sau đó mẹ mua cho em giày thể thao, nhưng em sống chết học không được buộc dây giày, có đôi khi trên đường đi học tan học, dây giày đứt cũng không biết nên làm như thế nào, là anh kéo em đến ven đường, một lần lại một lần dạy em, anh quên rồi sao?"Sở Cảnh Hòa dần dần có kí ức, những chuyện vụn vặt này, anh đều sắp quên mất, nhưng Tống Đại lại nhớ rõ."Em đương nhiên nhớ rõ." Tống Đại như là đoán được tâm tư của anh, vừa dựa vào bộ dáng anh buộc băng gạc thành nơ bướm, vừa nhẹ giọng nói: "Trong cuộc sống của chúng ta, cho dù chuyện nhỏ nhặt cỡ nào, đều có bóng dáng của nhau... Cho nên không nên ghen."Sở Cảnh Hòa ngẩn ra, trong ánh đèn thậm chí có trong nháy mắt phản ánh sự xấu hổ của hắn: "Anh không..." anh theo bản năng muốn phủ định, nhưng nhìn đôi mắt mềm mại quyến rũ của Tống Đại dưới ánh đèn, anh lại không nói nên lời trái lương tâm: "Ừ, anh chính là ghen tị."Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, xem như thanh mai trúc mã, nhưng thanh mai trúc mã cũng có khủng hoảng thanh mai trúc mã, anh sợ Tống Đại bởi vì quá quen thuộc hiểu rõ anh mà sinh ra cảm xúc chán ngấy, tựa như những người gọi là vợ chồng trung niên kia, cho dù thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau, cũng không có chút gợn sóng.Đây là nỗi sợ hãi giấu ở sâu trong nội tâm anh, anh sợ có một ngày Tống Đại cũng sẽ dùng loại ánh mắt phiền chán này nhìn anh, ngược lại bởi vì cảm giác mới mẻ mà sinh ra hứng thú đối với Cố Dực, Ngu Ngọc Trạch và những người khác, cho nên cho dù là hành động lơ đãng của người chung quanh, anh cũng trông gà hóa cuốc, như lâm đại địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận