Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 1084 - Thánh địa Văn Tổ, Cực cảnh thứ tám (3)



Chương 1084 - Thánh địa Văn Tổ, Cực cảnh thứ tám (3)



Xe hoa đi về phía một ngọn núi, ngọn núi này hùng vĩ, bốn phía tương đối thanh tịnh, đợi đến khi hạ xuống đỉnh núi, Lý Hạo thấy trong thư viện có lác đác vài đệ tử, đang đọc sách thánh hiền.Trên đỉnh đầu bọn họ, lại có binh khí, hư ảnh các loại hổ yêu đang giao chiến giết chóc."Vì hổ tác tranh!" (làm ma giúp hổ/tiếp tay cho giặc.)Chỉ nghe thấy một người trong số đó khẽ ngâm, hổ yêu kia thế mà hóa thành hình người, lực lượng hung hãn, nhào về phía đối phương.Còn một người khác thì tốc độ nói chuyện cực nhanh, kể một câu chuyện về một người thợ săn đi săn hổ trên núi, trong hư không lập tức có cung tên bắn ra, mũi tên như sao băng, xuyên thủng hổ yêu kia.Lý Hạo nhìn hai lần, cảm thấy thú vị, trận giao chiến của đối phương có chút cảm giác ngôn xuất pháp tùy, nếu như lúc cảnh giới thấp dùng thủ đoạn này để giao chiến thì tương đương với việc sớm đã chạm đến dấu vết của Đạo Pháp cảnh rồi, hệ thống tu luyện như vậy, khó trách có thể tự thành một phái.Các thánh nhân tu luyện, đều có sở trường không thể thay thế của mình, cho nên mới tranh luận lẫn nhau, nếu có thể bị thay thế thì Thánh Đạo có khuyết điểm rõ ràng, sẽ bị công phá hủy diệt.Thánh nhân bất tử, đại đạo bất diệt, câu nói này thật ra là nói ngược lại, lực lượng của đại đạo không thể bị hủy diệt, mà Thánh Nhân cảnh cơ bản đã dung hợp đạo lực với thân thể, thân đạo hợp nhất.Cho nên, thánh nhân cơ bản không thể bị giết chết, trừ khi giống như phá diệt đại đạo, đánh tan thánh tâm của bọn họ, khiến đại đạo của bọn họ sụp đổ, mới có thể khiến bọn họ tiêu vong."Ừm? Là ngươi?"Trong lúc Lý Hạo quan sát sự việc, bên cạnh có một thanh niên phe phẩy quạt xếp, lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nhìn về phía Lý Hạo, trên mặt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.Hắn chớp chớp mắt thật mạnh, xác nhận mình không nhìn nhầm, mới đột ngột đứng dậy.Lý Hạo cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, nhìn về phía đối phương, có chút nghi hoặc.Thanh niên phe phẩy quạt xếp nhanh chóng đi về phía Lý Hạo, đánh giá từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại đến Thiên Đàn phong chúng ta?"Nguyệt Ảnh thấy đối phương, lập tức cúi người nói: "Bái kiến Thanh Thư thánh tử."Thanh Thư?Lý Hạo hỏi: "Tống công tử quen biết ta?""Ta họ Triệu."Sắc mặt Triệu Thanh Thư hơi đen, nói với Nguyệt Ảnh: "Sao hắn lại đến chỗ chúng ta?"Nguyệt Ảnh cung kính nói: "Thưa thánh tử, là Đàn Tổ mời, cùng Thanh Phong công tử thảo luận về tranh vẽ.""Thảo luận về tranh vẽ?"Triệu Thanh Thư kinh ngạc, lập tức nghĩ đến sư tôn của mình, thích vẽ tranh, họa công có thể nói là tuyệt đỉnh.Nghĩ đến Lý Hạo trong cuộc chiến tán tu trước đó, tranh thủ thời gian vẽ tranh, nghĩ đến là vì sư tôn của mình nhìn trúng"Ngươi vừa giành được vị trí đầu tiên, không đi bế quan sao, mặc dù ngươi đánh bại Xích Quang nhưng cũng không thể coi thường các thánh tử khác." Triệu Thanh Thư hỏi Lý Hạo.Kể từ khi cuộc chiến tán tu của Lý Hạo và Xích Quang kết thúc, tin tức truyền về, vị Thư Hải sư huynh kia cũng bắt đầu bế quan, kết quả Lý Hạo thì hay rồi, ngược lại còn nhàn nhã nhận lời mời đến thảo luận về tranh vẽ."Ngươi nói đúng." Lý Hạo gật đầu.Triệu Thanh Thư: "…"Đã là sư tôn mời, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa, hơn nữa với thực lực của hắn, quả thực không cứng rắn trước mặt Lý Hạo nổi, một kiếm kia cũng khiến hắn cảm thấy áp lực, nếu như trong trận chiến này gặp phải Lý Hạo thì phần lớn chỉ có thể câm miệng nhận thua.Lý Hạo theo Nguyệt Ảnh tiếp tục đi gặp Chiên Đàn, đợi Lý Hạo rời đi, mấy đệ tử giao chiến trước đó tiến lại gần, một người trong số đó tò mò hỏi:"Thanh Thư sư huynh, người đó là ai vậy?""Đệ nhất Tán Tu chiến."Triệu Thanh Thư nhìn bóng lưng đối phương, thở dài, mặc dù trong lòng có chút không phục nhưng càng nhiều hơn là bất lực.Với thực lực một kiếm kia của đối phương, quả thực có bản lĩnh tự hào, người khác bế quan, còn hắn đi chơi…Hừ, đợi gặp phải song sinh Phật Tử thì ngươi chờ mà khóc đi!…Phía sau Thiên Đàn phong.Chiên Đàn đã sớm cảm ứng được hơi thở của Lý Hạo, đợi Lý Hạo vào viện, nàng mỉm cười dịu dàng: "Ngươi đến rồi."Trước đó trong không gian ý vực của Hoa Du hội, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen xám xịt, lúc này gặp ngoài đời thực, Lý Hạo mới nhìn thấy dáng vẻ của Chiên Đàn, trông như hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, như tiên tử phiêu nhiên nhưng toàn thân lại có một loại cảm giác tôn quý, tuy khí chất đạm nhiên nhưng lại có cảm giác tôn quý không thể xâm phạm.Chỉ riêng bóng đen, giống như một vị nữ đế, mà lúc này nhìn thấy, lại thêm vài phần cô tịch và tuyệt trần.Trong mắt Lý Hạo hiện lên vẻ kinh ngạc, người trước đó cho hắn cảm giác kinh diễm như vậy, vẫn là Dao Tổ nhưng Dao Tổ là cô độc và tuyệt trần, giống như cách biệt với thế gian, còn vị này lại mang thêm vài phần hơi thở hoàng tộc."Ngươi thích vẽ sơn thủy, hay là muông thú côn trùng?"Chiên Đàn hỏi.Lý Hạo hoàn hồn lại, thấy trong viện đã chuẩn bị sẵn giá vẽ và giấy vẽ, hắn lập tức có cảm giác thoải mái, cười nói: "Ta vẽ gì cũng được.""Ồ?"Chiên Đàn rất hứng thú, mặc dù đều thích Họa Đạo nhưng sở thích vẽ lại khác nhau, như nàng thích vẽ muông thú côn trùng, đặc biệt là những con càng kỳ dị càng tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận