Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 283 - Long quan đạo.



Chương 283 - Long quan đạo.




Biên Như Tuyết hơi sửng sốt, ánh mắt có chút mơ hồ, nhìn nụ cười phóng khoáng của thiếu niên, nàng do dự hỏi: "Thật sao?"
"Thật."
Lý Hạo bình thản mỉm cười.
Ngọn lửa trại nhảy múa theo cơn gió lạnh của màn đêm.
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt Lý Hạo, hắn ngồi bên đống lửa, mỉm cười với thiếu nữ:
"Ngươi về đi, ta còn chờ ngươi đạt tới đỉnh phong của Kiếm Đạo, đến lúc đó hãy quay lại nói cho ta biết, ngươi đã nhìn thấy gì trên đó."
Biên Như Tuyết hơi ngẩng đầu lên.
Lúc này nàng nhìn thấy, là thiếu niên trước đống lửa, với nụ cười ấm áp hiền hòa.
Chỉ là, nàng lại cảm thấy, mặc dù nụ cười vẫn như trớc nhưng giữa nàng và thiếu niên kia, dường như cách rất xa, rất rất xa.
Nhưng cảm giác thoáng qua đó, như là ảo giác.
Nàng nghĩ đến kiếm.
Nội tâm bất an như bèo trôi, bỗng nhiên tìm được chỗ dựa.
Nàng nghĩ đến Kiếm Đạo đỉnh phong, kiếm thuật truyền thuyết tối thượng.
Nàng khẽ nói: "Hạo ca ca, thiên tư của ngươi tốt hơn ta, có lẽ ngươi sẽ đến đó nhanh hơn ta."
"Cũng chưa chắc."
Lý Hạo hơi xòe hai tay ra, nói: "Ngươi cũng thấy đấy, ta thậm chí còn không có kiếm."
"...."
Biên Như Tuyết sửng sốt, sau đó cười khổ.
Là kiếm khách nhưng lại không mang theo kiếm.
Vậy thì không phải là kiếm khách nữa rồi.
Nhưng lúc trước Lý Hạo đại chiến với Lý Thiên Cương, một kiếm tinh diệu tuyệt luân kia, vẫn khiến nàng khó quên.
Rõ ràng là kiếm thuật và kiếm ý tuyệt đỉnh như vậy, tại sao người trước mắt lại không để ý đến kiếm.
Dường như, từ nhỏ đã vậy.
Rốt cuộc Hạo ca ca hắn để ý đến điều gì?
Lúc này, một bóng người lặng lẽ bay xuống từ trên ngọn cây, đáp xuống mặt đất bên đống lửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của Biên Như Tuyết, đôi mắt mơ màng của nàng lập tức tỉnh táo, nhanh chóng nhìn lại.
Chỉ thấy một lão giả mặc áo bào xanh, râu tóc bạc trắng, búi tóc trên đỉnh đầu tùy ý buộc lại, một chiếc trâm gỗ cũ kỹ cắm chéo trên đó.
Lúc này, đối phương ngồi xuống một cách tùy tiện trên cọc gỗ bên đống lửa, ngửi ngửi mùi thịt hổ nướng chín, xuýt xoa nói:
"Không có gia vị gì, vậy mà vẫn có thể làm ra món ngon thế này, ngươi không đi làm đầu bếp thì thật đáng tiếc!"
"Ta muốn làm nhưng không có cơ hội." Lý Hạo cười đáp.
"Chín chưa?"
"Ăn được rồi."
Nghe vậy, Phong Ba Bình không khách sáo nữa, cầm một chiếc chân hổ nướng lên thổi thổi.
Trên chân hổ có cắt nhiều vết dao, bên trong có ướp rượu và muối, còn có một số loại gia vị mà Lý Hạo hái dọc đường, giã nát rồi chà lên, thấm dần vào từng thớ thịt trong lúc nướng lên.
Phong Ba Bình ăn đến nước miếng bay tứ tung, không có hình tượng gì cả.
Lý Hạo cười cười, rút kiếm của Nhậm Thiên Thiên ra, dùng làm dao chặt thịt.
Cắt một ít, sau đó lại vẫy tay lấy lá cây làm khay, đưa cho Nhậm Thiên Thiên.
"Cảm ơn thiếu gia." Nhậm Thiên Thiên cười nhẹ, đưa hai tay lên nhận lấy.
Lý Hạo lại làm theo cách đó, cắt phần thịt còn lại trên chiếc chân hổ, đựng trên một chiếc lá dâu lớn khác, vẫy tay gọi Biên Như Tuyết.
Mấy ngày nay Biên Như Tuyết vội vàng đuổi theo, cũng không ăn uống tử tế, lúc này đột nhiên cảm thấy đói bụng cồn cào, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn này, bèn đi tới.
Nhận lấy lá dâu, nàng nhìn hai lần, cũng không chê, tiện tay bẻ gãy cành cây làm đũa, kẹp khối thịt ăn.
"Ngon quá!"
Thịt hổ vừa vào miệng, Biên Như Tuyết đã hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc, hương vị này thực sự quá ngon.
Nàng tu luyện trong Kiếm Lư, không được hưởng thụ mấy, theo lời sư phụ nói, nếu đắm chìm vào hưởng lạc, chắc chắn sẽ làm mục nát kiếm tâm, từ đó trong lòng còn chỗ nào chứa kiếm, toàn bộ đều chứa đồ ăn thức uống, mấy thứ hưởng lạc khác.
Vì vậy, đồ ăn trong Kiếm Lư, xưa nay đều bình thường.
"Ăn ngon thì ăn nhiều vào." Lý Hạo cười nói.
Chính hắn cũng cầm một chiếc chân hổ, cắt nửa miếng, ném cho tiểu bạch hồ.
Phần còn lại thì tự mình thổi thổi, rồi cắn ăn.
"Vị tiền bối này là?"
Biên Như Tuyết tranh thủ lúc ăn thịt, tò mò nhìn Phong Ba Bình, không biết Lý Hạo quen biết vị lão tiền bối này từ lúc nào, trông có vẻ sâu không thể lường.
"Tên của lão phu, ngươi vẫn không biết thì hơn."
Phong Ba Bình cười khẽ một tiếng, rồi không thèm để ý đến nàng nữa, tự mình ăn uống.
Hắn tự mang rượu bên hông, uống xong thì đưa cho Lý Hạo.
Lý Hạo cũng không khách sáo, vừa ăn thịt vừa uống rượu, uống xong nuốt xuống, vị cay và mùi thơm của thịt cùng lúc vào bụng, thật là sảng khoái!
Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Hạo, Biên Như Tuyết có chút thất thần, trong suy nghĩ của nàng, uống rượu đều là chuyện của những tên hán tử thô lỗ, mặc dù đa số nam nhi đều thích rượu nhưng dù sao Lý Hạo cũng còn quá nhỏ.
"Hạo ca ca, ngươi uống ít thôi." Biên Như Tuyết không nhịn được nói.
Phong Ba Bình cười lớn: "Chuột con, tức phụ của ngươi còn chưa qua cửa, đã bắt đầu quản ngươi rồi."
Lý Hạo lại cười nhạt, không tiếp lời, tiếp tục ăn uống.
Mặt Biên Như Tuyết đỏ ửng, thấy không khuyên được Lý Hạo, thì không khuyên nữa, cúi đầu ăn miếng thịt của mình một cách nhã nhặn.
Rừng khuya đen kịt, sao trời lấp lánh.
Đêm dài tĩnh lặng.
Đợi đến khi ăn no uống đủ, mọi người cũng nghỉ ngơi.
Lý Hạo nằm thoải mái ngủ say trước đống lửa, sắc mặt bình yên thoải mái, khóe miệng như chứa nụ cười.
Biên Như Tuyết thì ngồi bên đống lửa, thỉnh thoảng cho thêm một khúc củi vào, đôi lúc lại nhìn về phía thiếu niên kia nhưng ánh mắt nàng hơi đăm chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận