Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 215: Lý sư (4)

Những thanh lâu có tiếng tăm thì chủ yếu là bán nghệ, nghe khúc nghe thơ, tất nhiên, nếu có thơ hay hoặc nhiều tiền, cũng có thể hưởng thụ một số dịch vụ vui vẻ.
Nếu Lý Hạo muốn dẫn bọn họ đi, đương nhiên là đến thanh lâu tốt nhất ở Thanh Châu, nghe tiểu khúc, còn những thứ khác thì đừng nghĩ đến.
"Thật sao?"
Các học viên nam thấy Lý Hạo đồng ý thì vô cùng mừng rỡ.
Các nữ học viên đều khinh thường, mặt đỏ bừng.
Tống Nguyệt Dao liếc nhìn Lý Hạo, hừ lạnh nói:
"Muốn đi thì các ngươi đi, ta không đi."
"Ta cũng không đi."
Lâm Phi Phi lập tức nói.
Mười mấy nữ học viên đều phản đối.
Nhưng những nam học viên khác sợ Lý Hạo đổi ý, đều ríu rít như những con vật đang động dục, lửa cháy rừng rực.
"Khó chiều lòng mọi người, những người không đi, ta sẽ tặng các ngươi một bức tranh, coi như bù đắp vậy."
Lý Hạo nói với các nữ học viên.
Nghe lời Lý Hạo nói, những nữ học viên này có chút kinh ngạc, sau đó thấy Lý Hạo lấy cuộn tranh trong tay ra, mở ra một bức:
"Đây là bức tranh ta vẽ hôm qua, các ngươi chia nhau, mỗi người một bức."
Mọi người nhìn vào, không khỏi kinh hô lên.
Bọn họ để ý thấy Lý Hạo đã vẽ tranh hôm qua, chỉ nghĩ là thú vui nhàn rỗi, không ngờ lại vẽ đẹp đến như vậy, sống động như vậy!
Bức tranh bao gồm cả Bạch điện và các học viên, nét mặt của mỗi người đều đơn thuần và trong sáng, hoặc nhíu mày, hoặc nghiêng đầu nhìn chăm chú, đều có phong tình, nữ tử dịu dàng, nam tử tuấn tú tiêu sái, khí chất mỗi người một khác.
Hòa vào nhau, dưới ánh nắng ấm áp, tươi đẹp như gió xuân mười dặm.
Không ít người đều ngây ngẩn.
Có thanh niên giơ tay nói:
"Lý sư, ta không đi thanh lâu nữa, có thể tặng ta một bức không?"
"Số lượng không nhiều, nữ học viên ưu tiên."
Lý Hạo cười nói.
Những nữ học viên ban đầu còn khá bất mãn, bây giờ đều xông lên tranh giành.
Ánh mắt Tống Nguyệt Dao như sóng thu, kinh ngạc nhìn Lý Hạo, trình độ vẽ tranh tinh xảo như vậy, tuyệt không phải luyện thành trong một sớm một chiều.
Chỉ thấy thiếu niên này tĩnh như xử nữ, áo xanh như tùng, ngoài tu vi Kiếm Đạo tuyệt trần, còn có thời gian để chú tâm vào những kỹ thuật phụ này, quả thực khiến người ta khó hiểu.
Đợi đến khi lấy được tranh, không ít nữ tử đều mở ra thưởng thức, mặc dù bản thân tập võ, không thể phân tâm để nghiên cứu thêm thứ khác nhưng tự nhiên vẫn có sự yêu thích với những thứ đẹp đẽ.
Đuổi những nữ học viên này đi, Lý Hạo liền lợi dụng thời gian buổi học thứ hai này, dẫn các nam học viên ra khỏi Bạch điện, xuống núi.
Thấy Lý Hạo dùng thời gian dạy học để dẫn bọn họ đi chơi, mọi người đều vô cùng phấn khích, đây là chuyện chưa từng có.
Nếu để các tiên sinh khác biết, e rằng sẽ phạt tất cả bọn họ đứng quay mặt vào tường.
Nhưng có Lý Hạo chống lưng, trời sập cũng không sợ.
Khi mọi người xuống núi, tin tức cũng truyền đến Đàn cung.
Tống Ngự Phong đang uống trà thì suýt sặc, ho liên tục, ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi:
"Ngươi nói Lý Hạo đi dạy học, kết quả lại dẫn tất cả học viên xuống núi đi chơi thanh lâu?!"
Người truyền tin là một vị tiên sinh Hắc điện khác, hắn nghe thấy động tĩnh nên dùng thần hồn thăm dò mới biết được.
"Hỗn xược! Thật là hỗn xược!"
Tống Ngự Phong tức giận đến mặt mày xanh mét, đột nhiên nghĩ đến một chuyện:
"Nguyệt Dao đâu? Nàng không đi chứ?"
"Gia gia."
Lúc này, bên ngoài Đàn Cung truyền đến tiếng nói, Tống Nguyệt Dao vừa vặn đi vào.
Tống Ngự Phong ngẩng đầu nhìn, trái tim lập tức trở về lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm:
"Sao ngươi lại đến đây, ta hỏi ngươi, Lý Hạo dẫn những người khác đi chơi thanh lâu rồi sao?"
Mặc dù khi nhắc đến "hanh lâu" trước mặt tôn nữ của mình, có hơi bất nhã , nhưng lúc này Tống Ngự Phong cũng không quan tâm nữa.
Tống Nguyệt Dao nghe vậy trong lòng cũng dâng lên một tia tức giận, lạnh nhạt nói:
"Đúng vậy."
"Tên tiểu tử này, thật là quá đáng!"
Tống Ngự Phong nổi trận lôi đình.
Tống Nguyệt Dao sửng sốt, thấy gia gia tức giận, không khỏi lên tiếng:
"Gia gia, thật ra không trách hắn."
"Cái gì?"
Tống Ngự Phong trừng mắt nhìn tôn nữ của mình.
Tống Nguyệt Dao hơi bất lực, đành phải nói rõ ngọn ngành sự việc.
Nghe xong, mắt Tống Ngự Phong mở to hơn, vị tiên sinh Hắc điện bên cạnh cũng há hốc mồm.
"Ngươi, ngươi nói, Lý Hạo tên tiểu tử đó xem qua một lần kiếm phổ, đã diễn luyện ra kiếm thuật cấp độ Chân Thái cho các ngươi?"
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
Mặc dù miệng nói không thể nào nhưng Tống Ngự Phong và vị tiên sinh Hắc điện không thể không tin, dù sao nghe Tống Nguyệt Dao nói, mấy chục người trong Bạch điện đều tận mắt chứng kiến.
Chỉ là, quả thực chuyện này quá khoa trương.
Ý nghĩ đầu tiên của Tống Ngự Phong là nghĩ đến kiếm phổ bị tiết lộ, Lý Hạo đã sớm lén tu luyện, hôm nay mới bộc lộ.
Nhưng phản ứng thứ hai lại là, cho dù tên tiểu tử đó có lén luyện thì cũng quá vô lý rồi!
Dù sao mới mười bốn tuổi, chẳng lẽ đã tu luyện từ khi còn là trẻ sơ sinh?
Bản thân tu vi Thập Ngũ Lý cảnh đã phá vỡ kỷ lục của mười chín châu, kết quả còn nắm giữ một môn kiếm thuật thượng phẩm cấp độ Chân Thái?
Khoan đã nào.
Tống Ngự Phong đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Có thể Lý Hạo không chỉ nắm giữ một môn kiếm thuật cấp độ Chân Thái.
Mà kiếm phổ của mình, cũng chưa chắc đã bị tiết lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận