Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 448 - Ta sẽ xuống núi



Chương 448 - Ta sẽ xuống núi




Tướng sĩ của quân Huyết Sát còn khá kiềm chế, những võ giả đến tăng viện thì không ngừng kinh hô.
Đại yêu ma Tam Bất Hủ cảnh, ngày thường khó gặp, đây chính là sự tồn tại có thể khuynh đảo một phương, có thể trấn giữ lãnh thổ hàng trăm dặm, thậm chí hàng nghìn dặm, vô cùng hiếm thấy.
Lúc này, chúng lại giống như một mẻ lưới đánh cá, bị Lý Hạo thả câu trên không trung, tất cả đều bị giết chết.
Theo Lý Hạo trở về, toàn thành đều nhận được tin tức, nghe nói Lý Hạo đã giết chết rất nhiều đại yêu ma, mọi người đều phấn khích chạy đến.
Lý Hạo trở về thành, đặt những thi thể yêu ma này vào bãi đất trống mà trước đó đã để thi thể Hắc Ô yêu vương, đợi đến khi nhìn thấy Lý Hồng Trang phi ngựa đến, Lý Hạo cười cười, nói với nàng:
"Giúp ta trông coi một chút, lúc nào rảnh thì cho mọi người thêm đồ ăn."
"..."
Lý Hồng Trang ngẩn ra một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Những thứ này đều là do ngươi săn giết? Ngươi, ngươi đã đi xa đến mức nào?"
"Không xa lắm, chỉ đi dạo bên ngoài thôi." Lý Hạo tùy tiện đáp.
Lý Hồng Trang nghi ngờ nhìn hắn, không xa mà có thể gặp nhiều đại yêu ma như thế sao?
Nàng nghi ngờ, chắc chắn Lý Hạo không chỉ đến sào huyệt của ba yêu vương cách đó ngàn dặm, mà còn đi đến nơi xa hơn.
"Ngươi đã đến sào huyệt của ba yêu vương đó chưa, có phải đã trống không rồi không?" Nàng hỏi.
Lý Hạo gật đầu: "Đều đã chạy rồi."
Lý Hồng Trang thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chạy rồi cũng tốt, ngươi không sao là được rồi, thiên tư của ngươi lợi hại như thế, hà tất phải đi mạo hiểm lúc này, đợi ngươi khổ tu mười năm, chắc chắn có thể bước vào Tứ Lập cảnh, đến lúc đó đi xông xáo cũng không muộn."
Nàng rất tin tưởng vào Lý Hạo.
Mười năm sau bước vào Tứ Lập cảnh, Lý Hạo cũng mới 24 tuổi, vẫn vượt xa người khác, phá vỡ kỷ lục.
Dù sao thì, phần lớn mọi người có thể bước vào Tam Bất Hủ cảnh ở tuổi 24, đều đủ để cười toe toét, có thể gọi là thiên tài đỉnh cao.
Gần đây nàng mới biết, phụ thân của Lý Hạo, vị thất ca của mình, thiên tư cũng rất cao, 15 tuổi đã bước vào Tam Bất Hủ cảnh, như vậy có thể thấy, nếu 24 tuổi có thể bước vào Tứ Lập cảnh thì sẽ kinh diễm đến mức nào!
Lý Hạo nghe nàng nói, không khỏi nhìn nàng một cách kỳ lạ.
Vị cô cô này đang nguyền rủa mình sao?
Mười năm sau mới bước vào Tứ Lập cảnh, lời nguyền thật độc ác...
"Ta hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước đây." Lý Hạo nói.
Lý Hồng Trang phản ứng lại, nhìn thấy quần áo rách nát trên người Lý Hạo, sắc mặt không khỏi biến đổi, hỏi: "Ngươi bị thương nặng q?"
"Hơi nặng."
Lý Hạo nói: "Cần ngủ ngon hai ngày."
"..."
Tạm biệt Lý Hồng Trang, Lý Hạo trở về tiểu viện có hàng rào, nhìn thấy Nhậm Thiên Thiên đi tới, lập tức nhận ra, khí tức trong cơ thể nàng đã thay đổi, toàn thân có cảm giác thần quang nội liễm.
"Bước vào Thần Du cảnh rồi sao?"
Lý Hạo cười hoie.
Nhậm Thiên Thiên nhỏ hơn hắn một tuổi, hiện tại mới mười ba tuổi, bước vào Thần Du cảnh, tốc độ tu luyện này cũng coi như không tệ.
Phần lớn các yêu nghiệt thiên tư chiến thể cửu đẳng, bái nhập thế lực lớn, cũng chỉ mười bốn tuổi Thần Du cảnh, mười sáu tuổi Thập Ngũ Lý cảnh.
Về sau thì phải xem thiên tư, ngộ tính cao, mười tám mười chín tuổi bước vào Thiên Nhân cảnh, vẫn duy trì tốc độ đột phá cảnh giới như thế chẻ tre, có thể gọi là thiên kiêu.
Ngộ tính kém, có lẽ phải đến hai ba mươi tuổi, mới có thể bước vào, kém hơn nữa, có thể là bốn năm mươi tuổi.
"Thiếu gia, ngài không bị thương chứ?"
Nhậm Thiên Thiên lại khẽkinh hô, nhìn quần áo rách nát trên người Lý Hạo, trong mắt tràn đầy đau lòng và lo lắng.
Lý Hạo cười cười, đưa thanh kiếm trong tay cho nàng, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, đã lành từ lâu rồi, tìm cho ta một bộ quần áo mới là được."
Nhậm Thiên Thiên nhận lấy Long Tiêu kiếm, nghe Lý Hạo nói, lại nhìn cơ thể trần trụi của Lý Hạo, quả thực không thấy vết thương nào, mới hơi yên tâm, nói:
"Ta sẽ đi tìm cho ngài ngay."
Sau đó nàng ôm kiếm chạy về phòng trong tiểu viện.
Lý Hạo đến phòng trà trong viện, cầm ấm trà lắc lắc, thấy bên trong có nước, trực tiếp ngậm miệng ấm uống.
Hai ngày chiến đấu chém giết, cũng hơi khát nước.
Không lâu sau, đợi Nhậm Thiên Thiên ôm quần áo mới chạy đến, Lý Hạo nhận lấy, sau đó đi đến phòng tắm.
Đợi tắm rửa sạch sẽ, gội sạch cả những vết máu trên tóc, thay quần áo mới đi ra, lại là một thân sảng khoái tiêu sái.
Tiểu bạch hồ canh giữ ngoài cửa, Lý Hạo cúi người bế nó lên, xoa xoa cái đầu lông xù của nó, sau đó đi đến phòng trà, lại pha đầy một ấm trà nóng, cười nói:
"Phong lão, dùng chút không?"
"Ta không dùng đâu, bây giờ trong thành người đông mắt tạp." Giọng của Phong lão truyền đến bên tai.
Nụ cười trên mặt Lý Hạo hơi thu lại nhưng hắn im lặng một lát, rồi bưng ấm trà và bàn trà, để Nhậm Thiên Thiên và Tiểu Bạch ở trong sân làm việc của mình, sau đó ngự không bay ra, đến một ngọn núi không xa ngoài thành.
"Bây giờ không có ai rồi."
Lý Hạo bày bàn trà, tự tay pha trà, làm động tác mời.
"Tiểu tử này."
Thân ảnh của Phong Ba Bình hiện ra, như một cơn gió nhẹ thoảng qua, rơi xuống đối diện bàn trà.
"Lão gia tử ta không thiếu một ngụm trà này đâu." Phong Ba Bình nói, vẫn bưng chén trà lên uống cạn, trên mặt đầy ý cười và vui mừng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận