Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 977: Kỳ Đạo nhập linh

Chương 977: Kỳ Đạo nhập linhChương 977: Kỳ Đạo nhập linh
Chương 977: Kỳ Đạo nhập linh
Lúc đầu khi hắn tu luyện cực cảnh thứ sáu, mặc dù cũng mất vài tháng thời gian de suy nghĩ nhưng cảm thấy so với các cực cảnh khác, dường như không có nhiều khác biệt.
Chỉ có thể là cần một chút ngộ tính và nhận thức về thiên địa.
"Cực cảnh thứ sáu này rât huyền diệu, không phải xem ngộ tính, cũng không phải hoài bão chí hướng, càng không phải là nền tảng công pháp, cụ thể đạt được như thế nào, không ai có thê nói rõ nhưng các thánh nhân đều suy đoán, có thể là một loại tâm cảnh!"
Lâm Sơn Hải nói: "Nhưng tâm cảnh lại là thứ khó nắm bắt nhất, nói ra cũng lạ, thiên kiêu trên đời có đến hàng nghìn hàng vạn, mỗi người có trải nghiệm khác nhau, tâm cảnh cũng khác nhau, những thiên kiêu có tư cách chạm đến cực cảnh thứ sáu, lại không một ai có thể lĩnh hội được tâm cảnh này, cũng thật kỳ lạ."
Lý Hạo sửng sốt, không ngờ cực cảnh thứ sáu lại khó như vậy. Nếu như lúc đầu hắn đến tiên môn một cách bình thường, có lẽ sẽ kinh động đến toàn bộ chư thánh chi địa chăng?
Hư Thánh không tiếc mặt mũi ra tay VỚI hắn, phân lớn cũng là kiêng de vì điều này.
"Muốn tu luyện cực cảnh thứ sáu, tại sao thánh nhân lại phải chuyên thế?" Đao Lý Hạo không khỏi hỏi.
"Tất nhiên là vì cực cảnh thứ sáu cũng giống như cực cảnh thứ ba, đều là cực cảnh không thể quay đầu tu luyện lại!"
Lâm Sơn Hải nói: "Hơn nữa nếu là tâm cảnh, với tâm tư thánh nhân của bọn họ mà không thê suy ngẫm ra được, vậy thì đương nhiên là bắt đầu từ tờ giấy trăng là tốt nhất, dù sao thì ý chí của thánh nhân đôi khi sẽ tạo thành sự nhiễu loạn, khi ngươi nhận thức được một số VIỆC, nguol SẼ rất khó giả VỜ như không nhận thức được."
"Kiến thức, kinh nghiệm, đôi khi là một sự xâm nhập đáng sợ, sẽ khiến ngươi tro nên khác hăn."
Nghe lời hắn nói, Lý Hạo lập tức hiểu được ý của đối phương. Với đạo niệm chứa đựng trong tư duy của thánh nhân, nếu muốn cảm ngộ những thứ bên ngoài đại đạo của bản thân, ngược lại sẽ tạo thành trở ngại
Còn không bằng bắt đầu lại từ đầu cho thoải mái.
Cho dù thánh nhân giả vờ ngây thơ như tờ giấy trăng nhưng có một số thứ biết là biết, biết rồi thì không thể quên được.
" Dục mãi quế hoa đồng tái tửu, chung bất tự, thiếu niên du..."
Lý Hạo lắm bâm tự nói, đây có lẽ là lý do tại sao thánh nhân cần phải chuyên thế tu luyện.
Chỉ có sông lại một kiếp, thực sự như một tờ giấy trăng, mới có thể trở về thời thiêu niên thực sự.
Nhìn vào kinh nghiệm thi thư đang tăng lên, Lý Hạo bỏ qua.
Bên cạnh, Lâm Sơn Hải nghe thấy câu thơ mà Lý Hạo lắm bâm, sửng sốt một chút, cảm thấy có chút thú vị.
Đợi đến khi hắn ngẫm lại kỹ càng, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, phát hiện Ta rằng nó thực sự rất phù hợp với tâm tư chuyên thê tu luyện lại của các thánh nhân.
"Ngươi có tài năng này, đến vương triều nhân gian mà thi cử thì không khó de trở thành văn trạng nguyên." Lâm Sơn Hải nói với Lý Hạo.
Lý Hạo có chút đỏ mặt, văn trạng nguyên không dễ dàng như vậy, làm sao có thể qua loa được bằng một hai câu thơ.
"Không nói những chuyện này nữa, có khách đến rồi, đám người này..."
Lâm Sơn Hải đột nhiên đặt tách trà xuống, phủi bụi trên tay áo, định đứng dậy đi đón, đột nhiên, hắn nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt liếc nhìn ấm trà, nhếch miệng nói với Lý Hạo:
"Nhanh chóng cất cái này đi, còn gói Long Tham trà trong ngăn kéo dưới bản của ta, nhanh chóng giấu vào trong lò, dùng mùi thuốc che đậy, cái mũi của đám người kia rất thính."
Nói xong, hắn đứng dậy xỏ đôi giày vải giản dị, đi ra khỏi sân.
Lý Hạo sửng sốt nhưng động tác không chậm, lòng bàn tay khép lại liền thu Long Tham trà trong âm trà vào, sau đó thu cả gói trong ngăn kéo vào không gian thiên địa, rồi lại lấy vài miếng thảo dược có mùi thơm không tệ, bỏ vào ấm trà, rót riêng cho mình và đối phương mỗi người một tách.
Lòng bàn tay hơi nóng lên, khiến thảo dược nhanh chóng thấm thấu ra dược lực, hương thuốc tỏa ra trong tách trà.
Lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng cười lớn, mấy lão giả đi theo Lâm Sơn Hải bước vào.
"Các ngươi, muốn đến thì sao không báo trước cho ta một tiếng?"
"Đường đi có bao xa, cần gì phải báo trước, chúng ta chỉ cùng nhau đến xem thử hài tử ngươi mới nhận làm được đồng, xem thử là kỳ tài như thế nào."
Bốn bóng người bước vào trong sân, ba lão giả và một mỹ phụ vẫn còn phong vận, trừ một lão giả toàn thân mặc đồ vàng đeo ngọc trông rất sang trọng, những người còn lại đều khá giản dị, trâm cài đều bằng gỗ.
Nhưng không có ngoại lệ, trên người bốn người đều có mùi thuốc.
"Ô? Là tiểu tử này sao?"
Bồn người bước vào sân, rất nhanh đã chú ý đến Lý Hạo.
Dù sao cũng là đến làm khách, bọn họ cũng không tùy tiện dùng thần niệm bao phủ để thăm dò, ánh mắt nhìn thấy, đều quan sát một chút.
Lý Hạo cũng không ngồi nữa, nhanh chóng đứng dậy.
Lâm Sơn Hải nhìn thấy âm trà vẫn còn ở bên cạnh, hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã chú ý đến hương thuốc tỏa ra trong tách trà, không khỏi ngân người, liếc nhìn Lý Hạo, trong lòng nghĩ thầm tiêu tử này còn ranh ma hơn cả mình.
"Được tôi, mời ngồi. "
Lâm Sơn Hải cười tủm tỉm chào hỏi, bảo Lý Hạo đi lấy thêm vài bộ đồ trà và bánh ngọt.
Lý Hạo làm dược đồng, lấy cho mọi người đệm ngồi, tách trà và bánh ngọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận