Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 150: Công huân (2)

Hãm trận và tiên đăng, đều là công lao hạng nhì, theo luật phong thưởng của Đại Vũ triều, có thể phong tước bậc hai.
Còn đoạt kỳ, chém tướng là công lao hạng nhất, càng khó có được, phong tước bậc ba.
Tước vị của Đại Vũ triều, lại được chia thành sĩ tước, tử tước, bá tước, hầu tước, công tước!
Trên công tước, chính là thần tước nổi tiếng nhất.
Tổ tiên của năm phủ Thần Tướng, đều là thần tước, theo tiên đế xuất chinh, lập ra vương triều Đại Vũ, lập công hiển hách, truyền thừa ngàn năm.
Ngoài thần tước, các tước vị còn lại, đều chia làm ba bậc, nếu có thể lập công hạng nhất, sẽ trực tiếp trở thành sĩ tước hạng nhất.
Nếu là công lao hạng nhì thì là sĩ tước hạng nhì.
Nếu bản thân là sĩ tước, lại lập công hạng nhất, hoặc ba lần lập công hạng nhì thì có thể thăng tước, trở thành tử tước, sẽ được ban thưởng ruộng tốt, đất đai, tương đương với địa chủ quý tộc.
Nếu là bá tước, còn có thể được phong đất!
Công lao khó lập, nhưng hôm nay Lý Hạo chỉ dựa vào chính mình, thủ vệ toàn bộ bách tính trong thành, công lao này, đã vượt qua công lao hạng nhất.
Cụ thể sẽ như thế nào, Việt Thư Hồng cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, giao cho triều đình là được, ước chừng ít nhất cũng phải là tử tước hạng ba.
Đám yêu tan tác chạy trốn, Lý Hạo tìm thấy Phúc bá ở một nơi trên đầu thành.
Nhìn thấy Phúc bá hôn mê bất tỉnh, thân mang trọng thương, Lý Hạo không khỏi thở dài một tiếng.
Đều tại mình đến muộn, không bảo vệ tốt Phúc bá.
Lý Hạo tìm Việt Thư Hồng, nhờ hắn giúp sắp xếp người chữa thương cho Phúc bá.
Việt Thư Hồng đồng ý, lập tức sai người khiêng Lý Phúc đi, phái quân y giỏi nhất tới chữa trị.
Ngụy Phong dẫn theo Lý Nguyên Chiếu, Nhậm Thiên Thiên tìm thấy Lý Hạo, cũng nhìn thấy cảnh tượng ở đây.
Yêu vật bên ngoài thành đã bị đánh tan, dưới tường thành đầy rẫy thi thể, cảnh tượng đó không khác gì ở thành tây, nếu thật sự phải nói có gì khác thì chính là số lượng nhiều hơn, máu chảy càng đậm!
Số người bị thương trên đầu thành không nhiều, nhìn thấy Lý Phúc bị khiêng đi, Ngụy Phong lại nhìn Lý Hạo không dính một giọt máu trên tay áo, giống như không có chuyện gì xảy ra, khóe miệng hắn không khỏi giật giật.
Từ xưa đến nay chỉ nghe nói gia tướng ngầm bảo vệ thiếu gia, lần đầu tiên thấy thiếu gia ngầm bảo vệ gia tướng.
Lý gia đây là muốn phản thiên sao... "Kiếm của ngươi."
Lý Hạo nhìn thấy Nhậm Thiên Thiên, phản ứng lại, lập tức đưa thanh kiếm trong tay cho nàng.
Trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một câu: Không, là kiếm của ngươi.
Hiển nhiên Nhậm Thiên Thiên không biết thiếu niên trước mặt đang nghĩ gì, ánh mắt nàng phức tạp, nhận lấy thanh kiếm Lý Hạo đưa tới nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Lý Hạo.
Nàng vốn rất yêu thanh kiếm của mình, nhưng lúc này thì còn không để ý đến việc lưỡi kiếm hơi cong.
"Ngươi thật sự là Thập Ngũ Lý cảnh?"
Nàng hơi cắn môi, tâm trạng phức tạp hỏi.
Đây cũng là câu trả lời mà Đỗ Thu Nguyệt và những người khác rất muốn biết, mặc dù nhìn thấy Lý Hạo ngự không mà đi, đánh tan bầy yêu nhưng... tất cả những điều này giống như mơ, không chân thực chút nào.
Sắc mặt Ngụy Phong hơi thay đổi, lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, gặp phải yêu nghiệt như Lý Hạo, là một đả kích quá lớn với những người cùng tuổi. Lỡ đâu kiếm tâm của tiểu thư sụp đổ, từ nay trở đi không còn phấn chấn thì thật hỏng bét!
Lý Hạo cười cười, không nói gì.
Nhưng đây cũng là một loại trả lời.
Nhậm Thiên Thiên nghĩ đến vầng trăng tròn đó, không khỏi cất tiếng hỏi:
"Chiêu kiếm thuật đó của ngươi..."
"Muốn học không?"
"Hả!"
Ánh mắt Nhậm Thiên Thiên đột nhiên sáng lên, gật đầu thật mạnh.
"Đáng tiếc, đây là một trong những kiếm thuật tuyệt phẩm của nhà ta, không truyền ra ngoài, nếu ngươi nguyện ý trở thành tùy tùng của Lý gia, hoặc đồng ý phục vụ ở Doanh Nguyên Tự ba mươi năm, ta có thể dạy ngươi."
Lý Hạo nói.
Nhậm Thiên Thiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên nghiến răng nói:
"Ta có thể làm tùy tùng của ngươi."
"Làm tùy tùng của ta?"
Lý Hạo kinh ngạc, nói:
"Ngươi có biết tùy tùng là có ý gì không? Đã làm là phải làm cả đời, cha ngươi là tông sư, với thân phận của ngươi, tương lai có thể hưởng không hết vinh hoa phú quý."
Theo hắn thấy, đây rõ ràng là chuyện không cần thiết.
Lại không giống như mình, mang một món nợ, cần phải thanh toán.
"Đúng vậy, tiểu thư, người đừng kích động!"
Ngụy Phong vội vàng nói.
Nếu tiểu thư theo Lý Hạo có thể học được thứ gì đó, đương nhiên hắn cầu còn không được, nhưng làm tùy tùng của người ta... thân phận này quá thấp!
Nếu không phải Lý Hạo đang ở bên cạnh, hắn còn phải nghiêm khắc giáo huấn tiểu thư hơn nữa.
Nhậm Thiên Thiên lắc đầu, nói:
"Chỉ cần ngươi chịu dạy ta chiêu kiếm thuật đó, ta đồng ý, hơn nữa, ta đã sớm nghe nói Thính Vũ lâu của Lý gia các ngươi bao quát muôn vàn công pháp trên đời, nếu trở thành tùy tùng của ngươi, ta có thể vào đó xem thử không?"
"Quả thật ngươi tính toán rất giỏi."
Lý Hạo cười nói:
"Nhưng muốn vào Thính Vũ lâu, ta phải xem xét biểu hiện của ngươi đã."
"Không thành vấn đề."
Nhậm Thiên Thiên nghiêm túc nói.
Ngụy Phong nóng lòng:
"Tiểu thư, chuyện lớn như vậy, người nên thương lượng với sư phụ, người..."
"Ta là ta, hắn là hắn, hắn có con đường tông sư của hắn, tương lai ta cũng có con đường của ta!"
Nhậm Thiên Thiên nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận