Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 863: Đánh thêm một ván cờ

Chương 863: Đánh thêm một ván cờChương 863: Đánh thêm một ván cờ
Mọi người nhìn nhau.
"Đi thôi đi thôi, đừng để bệ hạ đau lòng thêm nữa." Sở Cửu Nguyệt vẫy tay nói.
Vài vị đại thần thấy vậy, đành phải cáo lui, trước khi đi, một người trong số đó hỏi: "Bệ hạ thật sự đau lòng sao?”
Sắc mặt Sở Cửu Nguyệt nghiêm lại.
Vị đại thần kia lập tức biết mình lỡ lời, cười gượng, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Sở Cửu Nguyệt tiễn bọn họ đi, cười lạnh trong lòng, những kẻ này, bọn họ căn bản không biết, bệ hạ đã gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng đối với hài tử kia.
Đau lòng?
Thật sự rất đau lòng, đau lòng đến mức khóe miệng sắp không nhịn được nữa rồi.
Khi Sở Cửu Nguyệt trở về hậu hoa viên, thấy Vũ hoàng đang ngồi trong một đình nghỉ mát, thưởng thức bánh ngọt.
Vũ hoàng cảm nhận được mấy người bên ngoài đã rời đi, liếc nhìn Sở Cửu Nguyệt đang đi tới, tên này, càng ngày càng giỏi ăn nói.
"Tiên Nhi cũng đến, xúi giục mấy ca ca của nàng đến cầu xin cho hài tử kia."
Vũ hoàng khẽ thở dài: "Từ sau khi Lý Quân Dạ chết, nàng đối với tram, phụ hoàng này, sinh ra oán hận nhưng, vì hài tử đó, nàng lại phá lệ nhiều lần."
Sở Cửu Nguyệt nhỏ giọng nói: "Điều đó chứng tỏ tiểu công chúa đã lớn, biết chuyện của Lý Quân Dạ không phải do bệ hạ."
Ánh mắt Vũ hoàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó khẽ cười, dường như tâm trạng có chút vui vẻ:
"Tính tình của hài tử kia phóng túng nhưng nhân mạch lại không tệ, Hạ gia cũng đến cầu xin cho hắn, không tiếc đắc tội với Phật môn, ba phủ Thần Tướng còn lại thì bình tĩnh hơn, không lên tiếng."
Sở Cửu Nguyệt cười khổ trong lòng, nếu ba phủ Thần Tướng kia cũng đến cầu xin, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.
Dù sao, năm phủ Thần Tướng câu xin cho một người, thiên hạ này sẽ là thiên hạ của ai?
Đừng nói đến Vũ hoàng, bất kỳ một quân vương nào cũng sẽ sợ hãi và kiêng đè.
"Hạ gia chịu ơn hài tử kia, đến đây cũng là chuyện bình thường."
Sở Cửu Nguyệt nhỏ giọng nói, nếu không đến, ngược lại có vẻ cố ý tránh né, tránh né ở đây đương nhiên là tránh né sự nghỉ ngờ của bệ hạ, ngược lại không đủ quang minh chính đại.
"Vị tổ tiên của Lý gia kia đúng là bình tĩnh, không hổ là lão tướng theo tiên đế xuất chỉnh, biết rằng xét về tình, về lý, về lợi, về hại, trẫm đều sẽ không động đến hài tử đó vào lúc này."
Vũ hoàng khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt mang theo ý cười:
"Phật chủ ấy à, quá vội vàng, vội vàng đến mức cấu kết với yêu ma, muốn tranh đoạt đạo thống để thành thánh. Nhưng thiên hạ này, chúng ta nói về đạo lý, đạo lý đạo lý, là đạo lý của đạo, không phải đạo lý của Phật."
Ánh mắt Sở Cửu Nguyệt lóe lên, không hề kinh ngạc, chuyện Phật môn cấu kết với yêu ma, vô cùng bí mật nhưng bệ hạ đã sớm biết, hắn cũng biết, không có gì bất ngờ.
Dù sao thì giấy không gói được lửa, Phật quang áo cà sa cũng không thể che được.
" Cũng có thể coi như là hài tử kia giải quyết được căn bệnh năng cho chúng ta, đáng tiếc, ra tay quá thô bạo."
"Nhưng thô bạo cũng có cái lợi của thô bạo, coi như là quân cờ lấp chỗ trống cho nước cờ tiếp theo của trẫm." Khóe miệng Vũ hoàng nở nụ cười khẽ.
Sở Cửu Nguyệt im lặng, ở triều đình hôm nay, thật ra hắn cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, bệ hạ sẽ tha thứ cho hài tử kia.
Mặc dù những gì hài tử kia làm có lợi cho họ nhưng những đại thần nói cũng không sai, tốc độ trưởng thành của hài tử kia quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta kiêng del
Nhanh đến mức mối đe dọa của hắn, còn vượt xa Phật chủ.
Mặc dù bản thân là một trong những người thân cận và đáng tin cậy nhất của Vũ hoàng nhưng hắn cũng không thể nói là hoàn toàn hiểu được nội tâm của vị đế vương này.
Dù sao thì khi tiên đế băng hà, chư tử tranh giành ngôi vị, sự tàn nhẫn của vị bệ hạ này, mọi người đều thấy rõ, đây không phải là một vị chủ nhân từ bi mềm lòng.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Sở Cửu Nguyệt nhìn Vũ hoàng, cuối cùng vẫn hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng:
"Bệ hạ, lão thần có một điều không hiểu."
"Nói."
"Tại sao bệ hạ lại yên tâm về hài tử kia đến vậy?" Sở Cửu Nguyệt hơi nheo mắt lại.
Đây chính là điều mà trong lòng hắn vẫn luôn không hiểu.
Chỉ vì đánh một ván cờ dưới gốc liễu bên bờ sông thôi sao?
Hay là cảm thấy thiên tư của hài tử kia quá cao, tương lai có thể thành thánh, chưa chắc đã cướp ngôi hoàng đế?
Nhưng muốn thành thánh thì khó có thể vượt qua ngưỡng cửa hương hỏa.
Huống hồ, lòng người khó lường, người càng mạnh càng thích nắm quyền chủ động trong tay mình, chứ không giao cho người khác, chỉ dựa vào sự tin tưởng mong manh thôi ư?
Nghe Sở Cửu Nguyệt nói, nụ cười trên mặt Vũ hoàng dần thu lại, không trả lời, mà ngẩng đầu nhìn hoa đào cuối mùa trước mắt, cánh hoa giống như lá rụng trong gió, bay đi theo gió.
Mùa hè nắng nóng, hoa xuân sớm tàn.
"Trẫm muốn đánh một ván cờ."
Vũ hoàng khe nói.
Sở Cửu Nguyệt hơi ngẩn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận