Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 751 - Thuận tiện giải quyết



Chương 751 - Thuận tiện giải quyết




Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, nghe ý của gia chủ Hạ gia này, dường như không biết Một Hà đã được thông quan từ lâu.
Nói như vậy, Lý Tiêu Nhiên không truyền bá tin tức?
Ánh mắt Lý Hạo lóe lên, hành động này của Lý gia hẳn là có ý đồ khác.
"Gần đây thôi."
Lý Hạo trả lời, cũng không tỉ mĩ nói rõ.
Hạ Linh Lung thấy Lý Hạo không muốn nói nhiều về chuyện Một Hà, lập tức không hỏi nữa, dù sao thì kho báu công đức đã mở ra, tình báo về Một Hà này vô cùng quý giá, huống hồ còn là Một Hà cấp U Đô.
"Chuyện ở thành Phiêu Dương, Hạ gia chúng ta thay mặt bách tính Phiêu Dương, cảm ơn Hạo Thiên tướng quân."
Hạ Linh Lung thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
Nhân tình khó trả nhưng nàng không qua loa cho xong chuyện.
Đây là U Châu, Hạ gia dù sao cũng phải nhận ân tình này, ngay cả mãnh tướng do bệ hạ phái đến, bọn họ cũng phải ghi nhớ ba phần ân tình.
"Chuyện nhỏ, tiền bối không cần để ý."
Lý Hạo cười nhẹ, thật sự không để chuyện này trong lòng, chỉ là thuận tay làm thôi.
Không liên quan đến công danh và nhân tình, là nhân tộc, nhìn thấy yêu ma tàn sát, dù sao cũng không thể ngồi nhìn không quan tâm.
Hạ Linh Lung lại nói đến chuyện ở Lương Châu trước đó, mượn những lời khen ngợi này để khen ngợi thiếu niên một phen, từ đó muốn thử làm dịu đi bầu không khí xa lạ giữa hai người.
Chỉ là, thấy Lý Hạo chỉ nhẹ nhàng đáp lại, sắc mặt không hề có chút kiêu ngạo và tự đắc, Hạ Linh Lung không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, dưới công huân ngập trời như vậy, rất ít người có thể giữ được sự bình tĩnh.
Qua cuộc trò chuyện, nàng dần cảm nhận được, thiếu niên này tính tình phóng khoáng, không hề câu nệ tiểu tiết, giống như lãng khách du ngoạn giang hồ, có khí khái hiệp nghĩa, cũng có sự ôn hòa nho nhã.
Nàng không khỏi âm thầm so sánh hắn với lớp trẻ của Hạ gia trong lòng, nhưng so sánh ra, bỏ qua tu vi không nói, tính tình hiền hòa nhanh nhẹn, không kinh sợ trước biến cố của hắn đã vượt trội hơn phân nửa lớp trẻ.
Nàng thầm thở dài, cùng là tướng môn nghiêm túc lâu đời, sao Lý gia kia lại có thể bồi dưỡng ra được hài tử thông minh phóng khoáng như vậy chứ.
Nhưng cũng không thể bỏ qua nhị gia và ngũ gia.
Còn Hạ gia bọn họ, đều là máy móc chiếu theo sách vở, quy củ, như vậy tuy có thể từng bước trở thành danh tướng nhưng đối với phủ Thần Tướng, bề ngoài huy hoàng rực rỡ nhưng thực tế đã già nua này mà nói, thì không khỏi thiếu đi vài phần sức sống.
Hạ Linh Lung ngoài thiên phú võ đạo cực cao thì giao tiếp ứng xử cũng rất thông minh thuần thục, trước đó khi viết thư mời Lý Hạo, nàng đã thu thập được tình báo liên quan đến thiếu niên này, trong lúc trò chuyện, đều thuận theo sở thích của đối phương để nói, không trực tiếp lên tiếng nhờ Lý Hạo mạo hiểm vì Hạ gia bọn họ.
Dù sao thì cũng là mở lời nhờ người ta hỗ trợ đối chiến với cốc chủ Bạo Thực cốc, điều này thực sự có hơi khó xử.
Khi tiệc rượu được dọn lên, Hạ Linh Lung cùng Lý Hạo nói chuyện về thơ từ ca phú, nói về cầm kỳ thi họa, những phương diện này nàng đều có hiểu biết nông cạn, bây giờ trò chuyện với Lý Hạo, lại phát hiện thiếu niên không chỉ đơn thuần là thích, mà có thành tựu rất cao.
Điều này khiến nàng vô cùng kinh ngạc, rất khó tưởng tượng một thiếu niên có võ đạo siêu tuyệt như vậy, lại còn có tâm tư nghiên cứu những thứ khác, quả nhiên như lời đồn, văn võ song toàn.
May mà nàng đã có chuẩn bị, vì thế đã mời trước một lão tiên sinh Hàn Lâm điện đã nghỉ hưu ở U Châu đến phủ, hy vọng khi giữ Lý Hạo ở lại phủ Thần Tướng Hạ gia, hắn sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Nào ngờ, khi mời vị lão tiên sinh này ra giữa tiệc, lão tiên sinh biết được thân phận của Lý Hạo, lập tức kích động, nắm lấy tay Lý Hạo, đọc liên tiếp những bài thơ mà Lý Hạo đã tùy tiện đọc ở thanh lâu.
Mỗi lần đọc một câu liền hỏi Lý Hạo, đây cũng là do ngươi viết ư?
Không hiểu sao Lý Hạo lại cảm thấy có chút xấu hổ, cảm giác như bị bắt quả tang đang đạo thơ, đối mặt với yêu vương cũng chưa từng thấy chột dạ như vậy….
"Nhất thân chuyển chiến tam thiên lý, nhất kiếm tằng đương bách vạn sư!"
Lão tiên sinh cả người gầy gò run rẩy, mắt chứa đầy lệ, nói: "Thơ như vậy, chỉ có người hào hùng như tướng quân mới có thể viết ra!"
Giữa tiệc, Hạ Linh Lung và những người khác cũng bị những bài thơ của Lý Hạo mà lão tiên sinh ca ngợi làm cho chấn động, chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết sôi trào, rượu mạnh uống vào cổ họng, giống như ngọn lửa, đốt cháy khí huyết toàn thân, hận không thể lập tức cầm kiếm ra chiến trường, cùng yêu ma tắm máu chém giết!
Mặc dù bọn họ là võ tướng, không nghiên cứu nhiều về thơ từ nhưng ít nhất cũng có thể nghe ra hay dở và ý tứ trong đó, lúc này ai ai cũng đều kinh ngạc nhìn thiếu niên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận