Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 314 - Long Tiêu (2)



Chương 314 - Long Tiêu (2)




Lúc đầu bọn họ cũng không tin, sau đó không ngừng dò hỏi, tìm hiểu nhiều phương diện mới xác nhận, những bài thơ này thực sự đều do thiếu niên kia làm.
Trong số những võ tướng thô lỗ man di này, lại có thể sinh ra một hậu bối văn hay chữ tốt đến thế, khiến cho đám đại nho bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc và chấn động, cũng coi như mở rộng tầm mắt cho họ.
"Nhất thân chuyển chiến tam thiên lý, nhất kiếm khả đáng bách vạn sư!"
(Một thân chinh chiến ba nghìn dặm, một kiếm có thể ngăn cản trăm vạn quân!)
Lúc này, trên triều đình, giọng nói của Vũ hoàng nhẹ nhàng truyền ra, mọi người đều nghe thấy mà trong lòng chấn động.
Khí thế của câu thơ này thật hùng hồn!
Trong mắt Vũ hoàng cũng dần dần bắn ra tia sáng, hình ảnh của thiếu niên thiên tài tuyệt thế ở Thanh Châu trong lòng hắn càng trở nên rõ ràng hơn.
"Thơ hay, hảo nhi lang!"
Vũ hoàng tươi cười, không tiếc lời khen ngợi.
Những người trước đó còn muốn tranh luận thêm vài câu, sắc mặt hơi thay đổi, cũng đều im lặng.
Vũ hoàng đã mở lời, chuyện này có thảo luận nữa cũng không còn ý nghĩa gì.
Có lẽ chỉ có thể cầu nguyện, gió tuyết bên ngoài quan ải kia, có thể thực sự đè bẹp thiếu niên đó....
Bãi triều.
Trong Càn Minh cung.
Vũ hoàng dạo bước đến đây, Sở Cửu Nguyệt hơi khom người đi theo sau hắn.
"Ngươi đã từng gặp hài tử đó trong yến tiệc Chân Long, cảm thấy thế nào?"
Vũ hoàng chậm rãi bước đi, tùy ý dừng lại trước một cây hoa nhưng trên cây chỉ có một bông hoa, bông tuyết bay xuống phủ kín cành cây.
Nhìn thấy cảnh này, hắn đột nhiên nhớ đến một câu thơ trong tập thơ:
Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát!
(Đợi đến mùa thu ngày mùng tám tháng chín, trăm đóa hoa tàn, hoa ta nở rộ!)
Khóe miệng hắn hơi cong lên, tiểu tử kia đánh cờ với thế công rất hung hãn, có thể làm ra một bài thơ sát khí đằng đằng như vậy, cũng không có gì lạ.
Sở Cửu Nguyệt suy nghĩ một chút, cúi người đáp: "Thưa bệ hạ, thần thấy hài tử đó cử chỉ tùy ý phóng khoáng nhưng tâm tính lại trầm ổn, không giống như hạng người phù phiếm kiêu ngạo, nguyên nhân ngày hôm đó, thực sự là do đệ tử chân truyền của Phật chủ kia động sát tâm trước, mặc dù rất mơ hồ nhưng thần vẫn nắm bắt được..."
Vũ hoàng khẽ chớp mắt, giọng nói trầm thấp: "Phật chủ..."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: "Tuyết rơi rồi, không biết hài tử đó ở bên ngoài quan ải thế nào, nghe nói Hình Võ vương đã rút hết quân đội ở đó, xem ra hắn đã suy đoán ra hàm ý trong lời nói của trẫm, biết trẫm định từ bỏ nơi này."
Sở Cửu Nguyệt cúi đầu không lên tiếng, hắn biết có đôi khi nên nói ít lại.
"Nếu có thời gian, ngươi đi một chuyến, nghe nói hài tử đó ra ngoài vội vàng, ngay cả kiếm cũng không mang theo, ngươi thay trẫm đưa một thanh kiếm qua đó đi."
Khóe miệng Vũ hoàng chứa đựng ý cười, nói: "Cứ đưa thanh... Long Tiêu đó đi."
Sở Cửu Nguyệt chấn động, đó chính là thanh kiếm đứng đầu trong mười thanh kiếm nổi tiếng thiên hạ.
Dường như sự yêu thích của Bệ hạ đối với thiếu niên Lý gia kia, còn hơn cả hắn tưởng tượng.
"Tuân chỉ." Hắn cung kính đáp.
"Thiên Cương không sợ nhi tử của hắn chết, những trẫm thì sợ đấy..."
Vũ hoàng cười nhẹ một tiếng, nói: "Tiện thể nói với hắn, nếu mệt rồi thì trở về Đại Vũ châu, trẫm cho phép hắn vào tu luyện ở ngoại điện Càn Đạo cung, cùng với các hoàng tử."
Đồng tử Sở Cửu Nguyệt hơi co lại, vẫn cung kính đáp lời.


Biên giới Lương Châu, Thiên Môn quan.
Thành Thương Nhai chỉ còn lại một gò đất nhỏ.
Tuyết lớn rơi xuống, bay đầy vào trong lều trại của doanh trại, phủ lên những xác yêu ma đã ngã xuống ngày hôm qua.
"Tuyết rơi rồi."
Lý Hạo ngừng viết công pháp, dùng lực lượng ngự vật bao phủ, tránh cho tuyết rơi làm ướt giấy.
"Trời tuyết thế này, chắc không tiện thả câu rồi."
Lý Hạo lẩm bẩm một tiếng, nhìn về hướng Thanh Châu, không biết bên đó có tuyết rơi không, mặt hồ đã bắt đầu đóng băng chưa.
"Hôm nay, hai người các ngươi cũng nên cân nhắc rời đi." Lý Hồng Trang nói với Lý Hạo và Lý Hạc.
Ánh mắt Lý Hạo khẽ động, lặng lẽ nhìn nàng.
Lý Hồng Trang mỉm cười nhàn nhạt, nói: "Hôm qua khi ngươi đi tiêu diệt sào huyệt của chúng, có hỏi thăm tình hình của đạo tràng Long Sơn không, ở đó không chỉ có một con đại yêu Tam Bất Hủ cảnh, ngươi giết Xi Hổ quân, tọa kỵ của lão long kia, chúng nhất định sẽ trả thù!"
"Những năm gần đây, chúng vẫn chưa tấn công toàn lực, ta nghi ngờ là cố ý."
Lý Hạo nghĩ đến chuyện mình điều tra, hỏi: "Vậy ngươi biết lý do không?"
"Có một số khả năng, thứ nhất là mượn cớ này để đòi Bắc Lẫm quốc thêm nhiều vật tế sống hơn, thứ hai là từ từ xâm thực Lý gia chúng ta, dù sao thì chúng trực tiếp phá vỡ Thiên Môn quan cũng không có ý nghĩa gì, Long Quan đạo đã bị chiếm đóng từ lâu, chúng đã có thể tùy ý xâm nhập, chỉ là quy mô không lớn."
"Ngược lại, nếu vây khốn chúng ta ở đây, còn có thể liên tục tiêu hao chúng ta, có khả năng là lão long kia có thù với tổ tiên Lý gia chúng ta nên mới cố ý làm như vậy."
Lý Hạo gật đầu, xem ra Lý Hồng Trang cũng biết.
"Nhưng hôm nay, chắc chắn chúng sẽ tức giận mà đến, sẽ không ra tay nhẹ nhàng đâu." Lý Hồng Trang nói.
Khi nàng vừa dứt lời, mặt đất như cũng rung chuyển dữ dội.
Ánh mắt của ba người đồng thời nhìn ra ngoài doanh trại.
Nơi đó, có mấy bóng dáng to lớn hùng vĩ xuất hiện ở tận cùng tầm mắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận