Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 341 - Đứng thứ năm trên bảng Càn Khôn (4)



Chương 341 - Đứng thứ năm trên bảng Càn Khôn (4)




Lần này, người mở lời mời rộng khắp tới các tông sư thiên hạ đến vấn đạo ở Thiên Cơ sơn, chính là một vị lâu chủ của Thiên Cơ lâu.
Nghe nói về chuyện thiên hạ, Thiên Cơ lâu không gì không biết, phần lớn những chuyện kỳ lạ thú vị trong giang hồ mà Lý Hạo thấy trong Thính Vũ lâu, đều do Thiên Cơ lâu chấp bút, ngay cả chi tiết một vị tông sư nào đó báo thù, diệt cả nhà cũng được mô tả như thể tận mắt chứng kiến.
Thậm chí có một vị tông sư nào đó bao nuôi tiểu mỹ nhân, cũng được viết vào sổ phong lưu.
Tuy nhiên, Lý Hạo nghe nhị gia nói, sở dĩ Thiên Cơ lâu thông hiểu mọi chuyện như vậy, cũng không phải là bịa đặt lung tung, mà là vì thật ra đằng sau Thiên Cơ lâu, có bóng dáng của hoàng thất.
Uy vọng của Thiên Cơ lâu trong giang hồ cực cao, đây cũng là một trong những thủ đoạn để triều đình thâm nhập từ miếu đường vào giang hồ.
Như vậy có thể thấy, lực lượng thực tế mà Đại Vũ hoàng triều có thể nắm giữ, đáng sợ đến mức nào.
Là vì trận chiến đó sao... Khóe miệng Lý Hạo hơi giật giật, không ngờ vì thế mà mình lại lọt vào bảng Càn Long.
Hắn không mấy để tâm đến bảng xếp hạng này.
Đa số mọi người tranh bảng, đều là vì danh lợi, có danh thì có lợi.
Cũng có một số ít người chỉ đơn thuần là vì danh, chỉ muốn được thế nhân ghi nhớ, đi đến đâu cũng được mọi người biết đến, chết đi cũng được người ta tưởng nhớ.
Nhưng đối với hai thứ này, Lý Hạo đều không có hứng thú.
Hắn chỉ muốn sống lâu thêm một chút, thoải mái hơn một chút, làm một khách qua đường bình thường, tiêu dao nhân thế.
Thứ quý giá nhất trong cuộc đời con người, có lẽ chính là một cuộc sống tự do tự tại.
"Đi, trước tiên đưa ngươi đến Võ miếu Kế Hồn." Lý Hạo nói với Nhậm Thiên Thiên.
Ánh mắt Nhậm Thiên Thiên hơi sáng lên, lập tức gật đầu đi theo.
Lý Hạo tiện tay túm lấy một người hỏi thăm, biết được Đại Nhạc thành có ba Võ miếu, trong đó Võ miếu lớn nhất, chính là Võ miếu ở ngay trung tâm phố Thành Hoàng.
Lý Hạo lập tức dẫn Nhậm Thiên Thiên đến đó.
Trên đường đi gặp không ít võ giả đến từ các châu, phần lớn đều đi thành từng nhóm hai ba người, bên trong có một vị trưởng lão dẫn đầu.
Phố Thành Hoàng vô cùng náo nhiệt, nơi đây còn có chùa, không ít người đến đây thắp hương bái Phật.
Ngôi chùa này cũng là một tự miếu thuộc thế lực trực thuộc Vô Lượng sơn.
Lý Hạo liếc mắt nhìn, không có ý định bái Phật, dẫn Nhậm Thiên Thiên đi thẳng đến Võ miếu ở giữa phố.
Bên ngoài Võ miếu cũng có đàn hương nhưng người đến đây cúng bái thắp hương lại ít hơn một chút so với ngôi chùa trước.
Lý Hạo hơi nhíu mày, cùng Nhậm Thiên Thiên đi lên, bỏ ra vài lạng bạc mua hương, thắp hương bái anh linh trong Võ miếu.
Đợi bái xong, Lý Hạo dẫn Nhậm Thiên Thiên đến trước Võ miếu, tìm thủ từ ở đây.
Thủ từ lão giả nhìn thấy Nhậm Thiên Thiên xuất trình thân phận, biết được thân phận phụ thân của nàng, sau đó lại xác minh nàng thực sự vừa bước vào Kế Hồn cảnh, mới thu tiền, ghi vào sổ, cho phép Nhậm Thiên Thiên vào Võ miếu.
Anh linh trong Võ miếu đều đang trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, có thể cảm động được những anh linh này hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Lý Hạo rảnh rỗi không có việc gì làm, đi loanh quanh trong Võ miếu, thấy có hai thủ từ đang chơi cờ ở khoảng đất trống sau Võ miếu, bèn ngồi xổm xuống bên cạnh xem.
Hai tên cùi bắp.
Xem được hai nước cờ, Lý Hạo đã không muốn nhìn thêm nữa, lắc đầu, buồn chán quay người rời đi.
Đối với hành động của Lý Hạo, hai thủ từ trẻ tuổi chỉ nhìn nhau cười, cho rằng đối phương là tính tình thiếu niên, không hiểu cờ, cũng không có kiên nhẫn chơi cờ.
"Rốt cuộc vẫn chỉ là thiếu niên."
"Thế nhân theo đuổi danh lợi, nào thanh cao giống chúng ta." Hai thủ từ trẻ tuổi khẽ cười trò chuyện.
Lý Hạo đã đi xa, nghe thấy vậy, lại quay trở lại, cầm một nắm cờ trắng trong hộp đựng cờ, ném vào năm vị trí trên bàn cờ, sau đó khẽ hừ một tiếng, bỏ đi.
"Thiếu niên to gan, ngươi..."
Thủ từ trẻ tuổi cầm quân trắng vô cùng tức giận, vừa định mắng, thiếu niên đã đi xa, hắn ta tức giận thu hồi ánh mắt, định dọn những quân cờ bị phá rối, lại thấy người bằng hữu đối diện đang ngây người nhìn bàn cờ.
Hắn ta kinh ngạc trong lòng, cúi đầu nhìn xuống, lập tức phát hiện thế cờ khó khăn trước đó của mình, vậy mà lại được đảo ngược, năm quân cờ được đặt xuống, mở ra cho hắn một vùng đất khác.
Quan trọng là, nếu thiếu một quân thì đều là nước cờ rời rạc, không thể phát hiện ra.
"Đây..."
...
Lý Hạo đi loanh quanh một vòng, hơi chán chán, thấy Nhậm Thiên Thiên vẫn chưa kết thúc Kế Hồn, lập tức tìm thủ từ lão giả, bảo hắn lát nữa nói với tiểu cô nương vừa vào, rằng nàng ra ngoài thì đợi hắn ở đây, đừng đi xa.
Đưa hai lạng bạc, thủ từ lão giả vui vẻ nhận lấy, đồng ý truyền lời.
Lý Hạo lập tức vung tay áo, ung dung rời khỏi Võ miếu, vào thành, tìm đến một tửu lâu náo nhiệt, dò hỏi tin tức về vị tông sư Bạch Xuân Hải.
Khách khứa trong tửu lâu đông đúc, vô cùng náo nhiệt, ở chỗ cầu thang trong lầu, treo một ngọn nến, ngọn lửa lay động, cách ngọn nến nửa mét có một sợi dây, treo một con dao găm tinh xảo được khảm hổ phách và ngọc bích.



Bạn cần đăng nhập để bình luận