Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chuong 877: Ma (3)

Chuong 877: Ma (3)Chuong 877: Ma (3)
Mặc dù bọn họ không sợ thiếu niên này nhưng nhất tộc của bọn họ đi khắp thế gian, không muốn vướng vào một số tranh chấp.
"Không sao."
Ứng Tiêu Tiêu thoáng vẫy tay, chiếc chuông vàng trên cổ tay rung lên, leng keng, khiến những người ở bàn bên lén lút nhìn sang, nữ tử này xinh đẹp quá...
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt lén lút nhìn trộm đột nhiên mở to, vì thấy một già một trẻ đang uống trà, cứ thế biến mất ngay trước mắt.
Ma quỷ nhập tràng!
Trước sân nhỏ, một già một trẻ xuất hiện.
Người canh gác ở cửa không ngăn cản, hai người đi vào sân nhỏ.
"Thơm quá."
Nhìn thấy cá nướng trên bếp lửa, mũi Ứng Tiêu Tiêu hơi khitkhit mắt hơi sáng lên.
Lý Hạo nhìn thấy một già một trẻ này, lập tức nhớ ra, là hai người trên quan đạo.
Trước đó, hắn luôn có cảm giác bị người theo dõi nhưng không thể dò ra được, mãi đến khi vừa rồi phát hiện sự dao động trong tiệm trà nhỏ, hắn mới nhận ra cảm giác của mình không sai, quả thực bị người theo dõi. "Tiên bối không bán bánh bao nữa sao?"
Lý Hạo nhìn lão giả ở sạp trà, cười mà như không cười.
Lão giả ở sạp trà nghe Lý Hạo nói, khuôn mặt già nua hơi đỏ lên, khẽ ho một tiếng:
"Kiếm đủ tiền rồi, đưa tôn nữ ra ngoài chơi."
Lý Ngô cười cười, cũng lười truy cứu, chỉ nói: "Hai người theo ta khá lâu rồi, có chuyện gì không?”
Ứng Tiêu Tiêu thu hồi ánh mắt khỏi cá nướng trên bếp lửa, đôi mắt sáng ngời, cười nhẹ:
"Cũng không có chuyện øì, chỉ cảm thấy đi theo bên cạnh ngươi, dễ nhìn thấy chuyện thú vị thôi."
Đây là lý do gì chứ? Lý Hạo nhướng mày nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo sáng ngời của đối phương, không có tạp chất, rất bình thản, hắn cảm thấy lời đối phương nói dường như cũng không giống nói dối, nếu không thì lý do này quá vô lý.
"Vậy ngươi đã nhìn thấy những chuyện thú vị gì"
Lý Hạo hỏi.
"Vừa rồi thấy một tên Thánh tộc, hình như muốn đến gây phiền phức cho ngươi, ngươi nói có thú vị không?" Ứng Tiêu Tiêu cười khẽ hỏi.
Lý Hạo hơi nhướng mày, vừa rồi động tĩnh trong tiệm trà nhỏ biến mất, ở bên ngoài thành lại có hai luồng động tĩnh lộ ra hơi thở đuổi theo rời đi, tự nhiên hắn cũng phát hiện ra.
Thánh tộc hoang cổ? Mắt Lý Hạo hơi động, nghĩ đến Cơ gia, cùng những Thánh tộc khác của Đại Hoang Thiên, tâm tư chuyển động, hỏi:
"Bị các ngươi dọa lui sao?”
"Cũng coi như vậy."
Ứng Tiêu Tiêu mỉm cười: "Không mời chúng ta vào ngồi trước sao, vừa khéo chúng ta cũng chưa ăn cơm." Nói xong, liếc mắt nhìn con cá nướng trên bếp lửa.
"Hai vị, mời ngồi."
Lý Hạo thấy bọn họ không có ác ý, cũng mời bọn họ vào ngồi, nói: "Thánh tộc kia là đến gây phiền phức cho hai vị, hay là đến tìm ta?"
"Tất nhiên là tìm ngươi." Ứng Tiêu Tiêu mỉm cười: "Hắn không dám gây phiền phức với chúng ta"
"Hai vị cũng đến từ Thánh tộc hoang cổ?"
"Ngươi đoán đúng rồi."
Ứng Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc, sau đó bất đắc đĩ nói.
Lý Hạo liếc nhìn nàng, cảm thấy diễn xuất của tiểu cô nương này có chút khoa trương.
Nhưng ngoài Thánh tộc hoang cổ, hắn tạm thời cũng không nghĩ ra khả năng khác.
Hai người này hơi thở nội liễm, hắn không dò ra được cụ thể nhưng không dò ra được thì coi như là do ra được.
Rõ ràng, thực lực của hai người này đều có chút đáng sợ, mười phần thì tám chín phần là tồn tại Văn Đạo cảnh.
"Hay là, ta vẽ cho hai vị một bức tranh?" Lý Hạo đột nhiên nói.
Ứng Tiêu Tiêu nhìn về phía giá vẽ bên cạnh, hứng thú nói: "Ngươi thật sự biết vẽ tranh sao? Nếu vẽ quá xấu, ta sẽ xé nát đấy."
"Đảm bảo đẹp."
Lý Hạo nói.
Lão giả ở sạp trà nói: "Vẽ ta trước đi."
Vẫn là lão già trải đời cẩn thận... Lý Hạo thầm nghĩ, dứt khoát đáp ứng.
Lão giả ở sạp trà hiển nhiên có chút phòng bị, hắn cũng từng nghe qua tiểu yêu ma thông qua việc vẽ tranh để triệu hồn các loại yêu thuật, mặc dù đối với Văn Đạo cảnh của bọn họ, chắc chắn là vô hiệu, nhưng khó đảm bảo không có tuyệt chiêu khác.
Đợi hắn ngồi ngay ngắn, Lý Hạo cũng pha mực, nhanh chóng vẽ.
Không lâu sau, một bức tranh sống động như thật đã được phác họa ra.
Kinh nghiệm Họa Đạo +18790.
Theo lời nhắc trên giá vẽ trước mắt, Lý Hạo lập tức có chút ngây người, sau đó thầm hít một hơi trong lòng.
Tuyệt vời, thật tuyệt vời!
Vẽ một bức tranh, lại có thể đạt gần hai vạn điểm kinh nghiệm!
Hiện tại thuộc tính Họa Đạo của hắn:
Họa Đạo thất đoạn: (38279/5000)
Cần năm mươi vạn kinh nghiệm, mới có thể nâng lên bát đoạn.
Mặc dù ngày tích tháng luỹ, chỉ cần không ngừng vẽ tranh là có thể nhận được kinh nghiệm, tốc độ chắc chắn nhanh hơn so với tu luyện đơn thuần rất nhiều nhưng muốn tích lũy năm mươi vạn kinh nghiệm, cũng phải mất ít nhất nửa năm.
Dù sao thì vẽ một số cảnh núi non bình thường, cho dù vẽ nghệ thuật đến tuyệt đỉnh, cũng chỉ có thể nhận được vài điểm kinh nghiệm tượng trưng, chỉ có vẽ một số thứ chứa đựng đạo vận hoặc sinh vật mạnh mẽ, mới có thể có được lượng kinh nghiệm lớn.
"Vẽ xong rồi sao?" Lão giả ở sạp trà hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận