Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 337 - Thuộc tính chí mạng (3)



Chương 337 - Thuộc tính chí mạng (3)




Lý Hạo nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên: "Có thể mua được không, đối phương có yêu cầu gì?"
"Chỉ là nghe nói thôi, ta vẫn chưa tiếp xúc với vị tông sư đó nhưng ta đã nghe ngóng được tung tích của đối phương, gần đây hắn ta sẽ đến Đại Nhạc thành ở Lương Châu."
Tống Thu Mặc nói: "Nghe nói dạo trước ở Đại Nhạc thành bên kia, có một buổi đại hội, Thiên Cơ Sơn Nhân rộng rãi mời các tông sư thiên hạ, đến luận đạo, vị tông sư đó hẳn cũng đến vì buổi đại hội này."
"Tông sư luận đạo?"
Lý Hạo cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Trong những giai thoại được ghi chép ở Thính Vũ lâu, cũng có kể về chuyện này, đây là một buổi đại hội phải mười hai năm mới có một lần.
Mời các tông sư thiên hạ, cùng nhau chứng thực Võ Đạo.
Những tông sư này còn dẫn con cháu trong nhà đến, cho dù chỉ là nghe ở bên ngoài, cũng có lợi rất lớn đối với việc nâng cao võ học.
Đa số tông sư đều ẩn cư trong rừng, tu luyện trên núi cao, bình thường không bước vào thế tục, một lòng nghiên cứu Võ Đạo tông sư của riêng mình, chỉ có những buổi đại hội như thế này, mới có thể mời họ xuống, cùng nhau trao đổi, chứng thực võ học.
Nghe nói trong những buổi đại hội trước đây, có một số đệ tử kinh diễm, sau khi nghe xong, lập tức mở ra Thiên Môn, từ Thập Ngũ Lý cảnh một bước trở thành tông sư Thiên Nhân, danh truyền thiên hạ!
Mỗi lần đại hội, đều không thiếu một hai người như vậy xuất hiện.
Vì vậy ngoài tông sư, những thiên tài Thập Ngũ Lý cảnh cũng sẽ nghe tin mà đến.
"Đại Nhạc thành, cách nơi này khá xa, nếu chạy hết tốc lực thì cũng phải một ngày mới có thể trở về..." Lý Hạo trầm ngâm nói.
Tống Thu Mặc nói: "Đại Nhạc thành có trận thành, mặc dù ta có lệnh hành của Đại Vũ triều ban phát nhưng chỉ giới hạn ở Thanh Châu, chỉ có thể tự do ra vào các thành ở Thanh Châu, còn Lương Châu thì ta cần phải đến phủ châu bên đó đăng ký và thẩm tra trước, cần Tống Ngự Phong ra mặt bảo lãnh cho ta."
Lý Hạo biết, Tống Thu Mặc không thể giúp mình chuyện này được.
Đăng ký và thẩm tra, đều là những việc khá tốn thời gian.
Đặc biệt là loại đại yêu vương Tứ Lập cảnh này, các châu đều rất thận trọng.
Bởi vì một khi ban hành lệnh thông hành, để họ vào thành, nếu đại yêu vương đột nhiên đại khai sát giới trong thành, cả tòa thành sẽ nhanh chóng bị phá hủy.
Chỉ sợ tin tức thành bị phá hủy còn chưa báo cáo lên, đại yêu vương đã nhanh chóng cuốn đến nơi khác, liên tiếp phá hoại, đối với toàn bộ đại châu đều là tổn hại cực lớn.
Hơn nữa, các vương hầu quý tộc trong thành cũng rất bài xích chuyện này.
Đại yêu vương giống như mãnh hổ ra khỏi lồng, cho dù nói cho ngươi biết nó sẽ không làm hại người, cũng không có ai nguyện ý mạo hiểm.
Lý Hạo nhìn Lý Hồng Trang, nói: " Hồng Trang tiền bối, tiền bối có thể giúp ta đi đến Đại Nhạc thành một chuyến không?"
Lý Hồng Trang không ngờ Lý Hạo lại cố chấp với một bức danh họa như vậy, nhưng những ngày này nàng đã xem Lý Hạo vẽ tranh, cũng có thể hiểu được, dường như chất nhi đã dồn hết tâm trí vào những thứ tà môn ngoại đạo đó, ngược lại không nhiệt tình với việc tu luyện.
Ngoài đêm hôm ấy ra, nàng chưa từng thấy Lý Hạo tu luyện lần nào nữa.
Rõ ràng có tốc độ tu luyện vô cùng khủng bố nhưng lại không có hứng thú với việc tu luyện, thế nhưng cảnh giới lại vượt trội hơn những người cùng trang lứa, Lý Hồng Trang chỉ có thể nói, đây là ông trời đút cơm đến tận miệng Lý Hạo, ép hắn phải ăn!
"Ta lười đi, nếu ngươi muốn thì sao không tự đi một chuyến." Lý Hồng Trang nói.
Nàng không hứng thú với mấy bức danh họa, hồi nhỏ nàng có thích, còn thêu thùa mô phỏng danh họa, thêu tranh lên khăn tay.
Nhưng sau khi cầm kiếm, nàng không bao giờ đụng đến kim chỉ nữa.
Bức tranh trong mắt nàng, chỉ có gió tuyết bên ngoài quan ải này và vô số yêu ma cần phải chém giết.
Lý Hạo có chút bất lực, suy nghĩ một hồi, lại thấy khả thi.
Những ngày gần đây, yêu ma trong phạm vi ba trăm dặm bên ngoài quan ải đều đã bị hắn giết sạch.
Những yêu ma ở xa hơn dường như cũng đang chạy trốn ẩn núp, mỗi lần có thể săn được số lượng không nhiều.
Cho dù rời khỏi nơi này vài ngày, cũng không có gì trở ngại.
"Nếu ngươi muốn đi thì ta sẽ trông coi giúp ngươi vài ngày."
Tống Thu Mặc nhìn ra tâm tư của Lý Hạo, lười biếng dựa vào chiếc ghế được lót thảm lông mềm mại nói.
Lý Hạo cười đáp: "Vậy thì đa tạ tiền bối."
Tống Thu Mặc khẽ liếc nhìn hắn, dường như có chút không hài lòng với hai chữ "tiền bối", nhưng nàng vẫn không nói gì.
Có Tống Thu Mặc trông coi giúp mình, Lý Hạo cũng có thể yên tâm.
Hắn ở lại đây, hiệu quả còn không bằng đối phương.
Những ngày này không tìm thấy yêu ma, Lý Hạo đoán phần lớn cũng là do tin tức Tống Thu Mặc giao thủ với Long chủ kia đã truyền ra trong vòng yêu ma bên ngoài quan ải này, khiến những yêu ma này đều biết, mặc dù Thiên Môn quan trống rỗng, đại quân trước đây đều đã rút lui nhưng hiện tại lại đáng sợ hơn cả lúc có đại quân trấn thủ.
Nếu không có yêu vương đích thân ra mặt, mạo hiểm xâm phạm, nơi này sẽ không thể lay chuyển!
"Đã như vậy, Thiên Thiên, ngươi chuẩn bị một chút, đi theo ta đến Đại Nhạc thành, hình như bên đó có Võ miếu, tiện thể ngươi đến đó Kế Hồn luôn đi." Lý Hạo đứng dậy nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận