Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 160: Đặc cách

Thấy bằng hữu, Tống Nguyệt Dao chậm bước lại:
"Tô tỷ tỷ."
Hai người chỉ cách nhau ba tuổi, là tỷ muội quen biết nhau đã mười mấy năm.
"Nhanh như vậy đã trở về rồi, nhiệm vụ thuận lợi chứ, không gặp phải đại yêu gì chứ?"
Tô Diệp Họa thấy vẻ mặt Tống Nguyệt Dao mệt mỏi, nhẹ nhàng hỏi.
Nhắc đến "đại yêu", trong đầu Tống Nguyệt Dao không khỏi hiện lên hình ảnh trên đỉnh núi, yêu thi được xếp ngay ngắn, chất đầy thành đài cao, sắc mặt nàng hơi đổi.
"Sao vậy?"
Tô Diệp Họa cũng hơi sửng sốt, chẳng lẽ thật sự gặp phải đại yêu?
"Không có gì."
Tống Nguyệt Dao khẽ lắc đầu, đột nhiên trong lòng khẽ động, nói:
"Tô tỷ, Lý Hạo bọn họ đã trở về rồi chứ?"
"Ừm?"
Tô Diệp Họa có chút ngoài ý muốn, nàng quen biết Tống Nguyệt Dao nhiều năm như vậy, sớm đã biết tính tình lạnh lùng của đối phương, coi người ngoài như cỏ rác, chưa bao giờ quan tâm, sao lại hỏi đến hai vị thiếu gia kia của Lý gia?
Đột nhiên, nàng nghĩ đến địa điểm nhận nhiệm vụ của hai người đó, hình như cũng là thành Thương Vũ.
"Sao vậy, có phải bọn họ gây rối, làm phiền đến ngươi không?"
Tô Diệp Họa nghĩ đến một trong hai người, thường ngày tính tình phóng túng, còn thích ngủ trong giờ học, nàng hơi nhíu mày, an ủi:
"Dù sao thì cũng là thiếu gia của đại gia tộc, thích tùy hứng, ngươi đừng chấp nhặt với bọn họ..."
Tống Nguyệt Dao sửng sốt, lắc đầu nói:
"Không phải, lần này thành Thương Vũ xảy ra chuyện lớn, nếu không phải Lý Hạo ra tay, chỉ sợ ta cũng không thể trở về được."
"Cái gì?"
Tô Diệp Họa sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Tống Nguyệt Dao, nghi ngờ nàng nói sai.
Tống Nguyệt Dao không thấy lạ với phản ứng của nàng, nghĩ đến vị tỷ tỷ này còn chưa biết thực lực của Lý Hạo, bèn kể lại ngắn gọn mọi chuyện xảy ra ở thành Thương Vũ cho nàng nghe.
Tô Diệp Họa nghe xong, há hốc mồm nhìn Tống Nguyệt Dao.
"Thập Ngũ Lý cảnh? Hắn?"
Trong đầu hiện Tô Diệp Họa lên hình ảnh thiếu niên ngủ gật trong giờ học, nếu không nhớ nhầm thì lúc nhập học, tuổi tác đăng ký của đối phương là... mười bốn tuổi?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Diệp Họa, Tống Nguyệt Dao không khỏi mỉm cười, trong lòng có một niềm vui khó tả.
Xem ra không chỉ mình nàng bị dọa sợ.
Vẻ mệt mỏi trên mặt nàng cũng tiêu tan đi nhiều, vẫy tay với Tô Diệp Họa:
"Ta đi báo cáo trước đây."
Nói xong nàng quay người phiêu nhiên rời đi.
Tô Diệp Họa hoàn hồn, trong lòng đột nhiên hiểu ra.
Thảo nào Lý Hạo không bao giờ nghe giảng, cũng không tham gia bảng Võ Đạo, với cảnh giới như vậy, Lý Hạo đều có thể lên bục giảng dạy người khác.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đã có tu vi như vậy, còn cần vào học phủ Đàn Cung sao?
Nàng thầm nghi hoặc trong lòng, chuẩn bị đợi đến khi gặp lại Lý Hạo, sẽ đi tìm hiểu một chút.
Vài ngày sau, những đệ tử Giáp viện trước đó được phái đi tham gia nhiệm vụ học cung, đều lần lượt trở về.
Tô Diệp Họa triệu tập chúng đệ tử, đánh giá biểu hiện nhiệm vụ lần này.
Trong số đó, biểu hiện xuất sắc nhất, không ai khác ngoài đội do hai vị hoàng tử dẫn đầu, đều chọn nhiệm vụ khó nhất là 15 điểm học phần. Đã vậy cả đội đều đạt điểm tối đa.
Ngoài ra, trong nhiệm vụ, bọn họ còn lập được công huân, hỗ trợ trấn yêu ti phá được đại án, được thưởng công lao hạng ba.
Còn công lao hạng nhất, nếu không phải là nơi chiến loạn biên cảnh thì rất khó gặp được.
Cho dù là công lao hạng nhì, cũng đã khá là chấn động rồi.
"Chẳng lẽ bọn họ cũng gặp phải yêu vật tập kích thành sao?"
Đỗ Thu Nguyệt, Dư Ngụy đang lén lút bàn tán.
Dư Ngụy liếc nhìn, lắc đầu nói nhỏ:
"Ta thấy không giống, có khả năng là người của trấn yêu ti nịnh bợ bọn họ, chuyển công lao vốn có cho bọn họ, cũng có thể là nơi bọn họ đến, chính là thế lực đứng sau bọn họ..."
"Suỵt!"
Đỗ Thu Nguyệt giật mình, vội vàng ra hiệu cho hắn im lặng.
Dư Ngụy cũng biết mình lỡ lời, tình hình phức tạp sau lưng hoàng gia, không phải điều mà bọn họ có thể bàn tán.
Cho dù hai vị hoàng tử này không được sủng ái nhưng vẫn là hoàng tử, ai biết được tương lai có thể một bước lên trời hay không?
Ngoài hai vị hoàng tử thì biểu hiện của Vương Hàn và huynh muội Lý Vận là xuất sắc nhất, bọn họ cũng chọn nhiệm vụ khó khăn nhất và cũng là toàn đội đạt điểm tuyệt đối, chỉ mỗi không lập được công huân thêm vào.
Những đệ tử thế gia khác đều mang thái độ khác nhau, có người nhỏ giọng bàn tán, có người khâm phục thực lực của bọn họ, có người lại âm thầm bĩu môi, không phục đối phương dựa vào quan hệ để lấy điểm.
Dù mới mười mấy tuổi nhưng đã thấy được sự chênh lệch to lớn do thân phận mang lại, sự chênh lệch này, sẽ giúp bọn họ biết nhìn sắc mặt người khác, dần trở nên khôn ngoan hơn.
Lý Nguyên Chiếu nhìn Lý Vận, huynh muội hai người được lão sư Tô Diệp Họa khen ngợi, mặc dù vẻ mặt bình thản nhưng rõ ràng trong mắt không giấu được sự vui mừng.
Lý Tri Ninh thì không sao, Lý Nguyên Chiếu nhìn thấy một cánh tay của Lý Vận quấn băng, chắc chắn là bị thương, nhưng đối phương vẫn hơi nhếch miệng, ra vẻ ung dung tự tại, thấy vậy hắn không khỏi lắc đầu.
Với thực lực và thân phận của Lý Vận, nguyên nhân bị thương có lẽ là nóng vội cầu thành, muốn thể hiện tốt hơn trong nhiệm vụ.
So với Lý Vận thích khoe khoang, Lý Nguyên Chiếu không khỏi nghĩ đến Lý Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận