Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 1160: Thiên tài tụ hội, lưu danh t...

Chương 1160: Thiên tài tụ hội, lưu danh t...Chương 1160: Thiên tài tụ hội, lưu danh t...
Điều này khiến hắn có chút ấm ức, hắn được Thánh Nhân thu làm đệ tử, từ nhỏ đã có thiên phú hơn người, thời niên thiếu đã nổi danh ở nhiều thần triều, danh tiếng vang xa.
Hiện tại ở Đạo Thiên thánh địa, hắn cũng là người xuất chúng nhưng ngay cả tư cách giao thủ với đối phương cũng không có?
"Yêu ma hư không có thể kích động thủy triểu hư không, vậy mà Hạo Thiên huynh cũng có thể ngăn cản, lợi hại thật."
Một vị thánh tử hoàn hồn Lại, không khỏi nói, trước đó có chút khó chịu với tên lạ mặt này, dù sao cũng được Đạo Thánh thiên vị như vậy, không biết có tài cán gì nhưng lúc này lại tâm phục khẩu phục.
"Thủy triều hư không? Ta không biết."
Lý Hạo nghi hoặc, chẳng lẽ là do khoảng cách quá xa, những yêu ma đó còn chưa kịp ra tay thì đã bị hắn giết chết?
Nghe Lý Hạo nói vậy, mọi người thấy quần áo Lý Hạo sạch sẽ, thậm chí không dính một hạt bụi, trong cuộc chiến dữ dội như vậy nhưng lại không dính một giọt máu, rõ ràng là còn dư sức. Sở Hàm Vi sáng mắt lên, nhìn chăm chăm vào Lý Hạo, nói: “Hạo Thiên huynh tài giỏi như vậy, sao không đến thử ở thiên bia kia, xem có thể lưu danh trên thiên bia không.”
"Thiên bia?"
Lý Hạo mắt hơi động, cũng đã nghe Phong lão nói qua. Ở trung tâm chiến trường chư thiên, có một tấm thiên bia sừng sững từ thời xa xưa, tấm bia này được đồn đại là bảo vật cấp bậc Đạo Kiếp Đế Binh. Nhưng tẩm bia này không phải là vũ khí tấn công, hơn nữa còn có cấm chế đặc biệt bao phủ, không thể lay chuyển, không thể di chuyển, vì vậy mới lưu lại ở đây.
Mà tấm bia này có một công dụng kỳ diệu, đó là chỉ cần sinh linh nào chạm cơ thể vào thiên bia, thiên bia sẽ có thể kiểm tra được sức mạnh của sinh linh đó, hiển Lộ Lên thiên bia.
Khi chiến trường chư thiên mở ra, quân đội chư giới đến đây tham chiến, cũng sẽ đến xem tấm bia này, một số tướng sĩ cũng sẽ đến trước tấm bia này để kiểm chứng bản thân, lưu lại làm kỷ niệm.
Lúc này, chiến trường bị phong tỏa, chỉ dành cho những thiên tài thánh địa này đến đây du ngoạn, trông vô cùng trống trải nhưng tấm thiên bia vẫn sừng sững, từ xưa đến nay không thay đổi.
"Đúng vậy, với năng lực của Hạo Thiên huynh, chắc chắn có thể lưu danh trên thiên bia, chúng ta đến đây, vốn cũng định quay lại thử xem, hay là bây giờ cúng ta cùng đi?"
Lâm Bách Xuyên hoàn hồn Lại, lập tức hứng thú ngỏ lời mời Lý Hạo, muốn thông qua thiên bia so sánh xem chênh lệch bao nhiêu.
"Với thực lực của Hạo Thiên huynh, có lẽ có thể lưu lại tử quang!"
Một vị thánh tử khác nói, tuy không nhìn rõ Lý Hạo dùng thủ đoạn gì để giết đám yêu ma này nhưng có thể một mình chống lại, đã là vô cùng không dễ dàng. Lý Hạo thấy họ nhiệt tình mời, suy nghĩ một chút, nói: "Được, vậy thì đi xem thử." Vừa hay cực đạo đã hấp thụ đầy, tạm thời không thể hấp thụ, khí mạch cũng rơi vào bình cảnh, đúng là có thể đi dạo khắp nơi.
"Những kẻ khác ở chư thiên, ước chừng cũng sẽ đến đây kiểm chứng, chúng ta có thể sẽ gặp, đến Lúc đó cẩn thận một chút."
Sở Hàm Vi nói.
Lý Hạo chờ Hồng Nguyệt đứng dậy, thu lại tấm thảm mềm mại sang trọng trên mặt đất, cũng thu dọn bàn CỜ và rượu, sau đó mới cùng họ đi.
Hồng Nguyệt đi theo bên cạnh Lý Hạo, trên đường nghe những vị thánh tử này bàn luận về chuyện thiên bia, sau đó lại nói đến tình hình họ gặp phải địa cung yêu ma.
Nàng thông minh, mơ hồ nghe ra một số điều, những yêu ma bị Lý Hạo hạ cờ giết chết, dường như vô cùng đáng sợ, những vị thánh tử này đều phải tránh mũi nhọn của chúng.
Nhưng trước đó Lý Hạo giơ tay giết chết, thậm chí còn không thèm nhìn... mắt Hồng Nguyệt sáng lên, càng cảm thấy Lý Hạo khác biệt, trong Lòng nghĩ, nếu những vị thánh tử này biết vị công tử đó chỉ tùy tiện giết chết đám yêu ma, không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
Theo tiếng gió rít gào, nửa canh giờ sau, băng qua một vùng chiến trường rộng lớn, trên đường gặp phải một số yêu ma hư không nhưng những yêu ma này nhìn thấy Lý Hạo và những người khác, không chủ động nghênh đón, ngược lại nhanh chóng né tránh."d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Nếu không bị chọc tức, chúng sẽ không dễ dàng tấn công những nhân tộc này. Chúng nhận ra, những kẻ này không phải là những binh tính bình thường trong cuộc chiến hỗn loạn của chư thiên, không phải là đối tượng chúng có thể tùy tiện sản bất.
"Mau nhìn, bên kia chính là thiên bial"
Lâm Bách Xuyên đột nhiên kích động chỉ tay về phía trước.
Chỉ thấy tiếng sấm trầm thấp truyền đến từ xa, mây mù trên bầu trời tụ lại, ở tận cùng tầm mắt, một tấm thiên bia uy nghi như ngọn núi đá, sừng sững giữa thiên địa.
Xung quanh mây mù bao phủ, sấẩm chớp đùng đùng, có từng tiếng đạo âm truyền ra. "Quá hùng vĩt"
Trên cổ tay Lý Hạo, Tịch Nhan giơ xúc tu đỏ thâm lên, kinh ngạc nói.
Hồng Nguyệt cũng mở to mắt, đây chính là thiên bia? Nàng từng tiếp xúc với nhiều hoàng tử thế tử, từ miệng những hoàng tử thế tử này nghe được không ít chuyện kỳ lạ, trong đó có cả thiên bia nổi tiếng ở chư thiên này.
Nhiều thiên tài đều tranh nhau muốn lưu danh trên thiên bia, có thể danh chấn vạn cổ, mà thiên bia này lại ở chiến trường chư thiên, cho nên đạt đến Thánh Nhân cảnh thì không thể Lưu danh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận