Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 280 - Trên đời không còn Lý Hạo nữa (7)



Chương 280 - Trên đời không còn Lý Hạo nữa (7)




Chỉ là, trong lòng hắn đã hoàn toàn chán ghét, không muốn vướng bận thêm chút nào nữa.
"Súc sinh, ngươi thật sự dám đồng ý?"
Lý Thiên Cương giận dữ nói: "Ngươi có biết mình đang nói gì không, ngươi lấy gì để thủ? Chỉ bằng tu vi Thiên Nhân cảnh này của ngươi sao? Còn chưa bước vào Thiên Môn quan, có thể ngươi đã chết rồi!"
Lý Hạo lạnh lùng đáp: "Ta thà chết bên ngoài, cũng không muốn chết ở đây!"
"Ngươi!" Lý Thiên Cương nghẹn họng, tức đến nói không nên lời.
"Ta đã đồng ý với ngươi rồi, tránh ra!" Lý Hạo không muốn nói nhiều với hắn nữa, lạnh lùng nói.
Lý Thiên Cương đứng ngây người tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhưng Lý Hạo lại trực tiếp bước qua người hắn, sau đó, trong tiếng kinh hô vội vã của mọi người, bước qua ngưỡng cửa đó.
Bước qua ngưỡng cửa mà vô số người muốn bước vào!
Bước này đi ra, có nghĩa là, từ nay trên đời không còn Lý Hạo nữa.
Mọi người đều nhìn đến ngẩn ngơ, không biết nên nói gì.
Bóng lưng của thiếu niên kia thật kiên quyết, thật dứt khoát.
Bọn họ đều không ngờ, cặp cha con này lại cứng rắn, cố chấp và bướng bỉnh như vậy.
"Hạo Nhi..."
"Hạo ca!"
Mọi người không nhịn được mà cất tiếng gọi, nhưng bóng lưng của thiếu niên không hề dừng lại, từng bước một, bước xuống bậc thang của đại môn phủ Thần Tướng.
Lý Thiên Cương đột ngột quay người, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó, sắc mặt tái mét:
"Ngươi sẽ hối hận!"
Giọng nói này truyền vào tai thiếu niên nhưng thiếu niên không có phản ứng gì.
Lý Mục Hưu ngây người nhìn, đột nhiên hắn cảm thấy, một khi thiếu niên này đã đi, có vẻ như sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Giống như Lý Hạo đã nói, từ nay không còn họ Lý.
Hắn đã từ bỏ dòng họ quý giá nhất thiên hạ ngoài dòng họ của hoàng tộc.
Rời đi vào mùa đông này.
Còn bên ngoài phủ Thần Tướng, Tống Ngự Phong và Tống Thu Mặc, cùng với nhiều đệ tử Bạch điện, đều nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Tất cả bọn họ đều ngây người nhìn thiếu niên bước ra khỏi phủ Thần Tướng.
Bọn họ đến để cầu xin cho Lý Hạo nhưng không ngờ, thiên tài xuất chúng nhất của phủ Thần Tướng trong suốt nghìn năm, lại rời khỏi tòa thần phủ này vào ngày hôm nay.
Bọn họ muốn khuyên can nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
Cuộc đối thoại của cặp cha con kia khiến bọn họ đều cảm thấy lạnh lẽo.
Trong đám đông, đột nhiên có một bóng người bước ra, nói với Lý Hạo:
"Lý Hạo huynh đệ, lên đường bình an."
Lý Hạo nhìn lại, thì ra là hoàng tử Khương Hãn Tinh.
Trang phục của đối phương rất giản dị, không phải trang phục xa hoa của hoàng tử, trước đó đối phương đã trà trộn vào đám đông.
Nhưng lúc này, đối phương lại đứng ra, nếu có người để ý thì chắc chắn vẫn sẽ nhận ra dung mạo và thân phận của hắn.
Mà với thân phận của đối phương, xen vào chuyện nhà của phủ Thần Tướng rõ ràng không phải là chuyện tốt.
Nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Lý Hạo biết, đối phương sẵn sàng làm như vậy.
Nhưng hắn không nói nhiều, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Ra vẻ như không quen biết, dù sao thì thân phận của hắn giờ đây cũng không tốt đẹp gì.
Khương Hãn Tinh tiễn Lý Hạo rời đi, đột nhiên lớn tiếng nói:
" Lý Hạo huynh đệ, ngươi còn nhớ bài thơ của ngươi ở lầu xanh ngày hôm đó không?"
"Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ!"
(Đừng lo lắng trước đường không có tri kỷ!)
"Thiên hạ thùy nhân, bất thức quân!!"
(Thiên hạ này, ai há chẳng biết quân!!)
Nghe thấy bài thơ do thiếu niên kia hắng giọng hô lên, mọi người trong phủ Thần Tướng đều hơi đổi sắc mặt.
Thiên hạ này, ai há chẳng biết quân!!
Đây là sự tự tin ngạo nghễ đến nhường nào, nhưng lại vô cùng chân thực.
Tông sư Thiên Nhân mười bốn tuổi, xưa nay chưa từng có, đã xuất thân từ Lý gia bọn họ, giờ lại rời đi.
"Thiên Cương, ngươi không thể nói chuyện tử tế với Lý Hạo, nhẹ nhàng hơn một chút sao?"
Hạ Kiếm Lan cảm thấy chua xót, nghĩ đến hài tử ngoan ngoãn đến thỉnh an vào sáng sớm ngày nào, không nhịn được nói với Lý Thiên Cương.
Lý Thiên Cương đã hoàn hồn nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc, không nói gì.
"Lý Thiên Cương, ngươi ép Hạo Nhi đi, ngươi đã ép thiên tài kinh diễm nhất của Lý gia chúng ta trong suốt ngàn năm qua phải rời đi."
Lúc này, dường như Lý Mục Hưu không còn tức giận nữa, sắc mặt có chút tiều tụy ảm đạm, nhìn Lý Thiên Cương thật sâu, nói:
"Ngươi nhất định sẽ hối hận vì những lời mình nói hôm nay."
Khóe miệng Lý Thiên Cương hơi giật giật, thiên tư của hài tử đó thực sự khiến người ta kinh ngạc, hắn cũng nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy đau đớn.
Nhưng, hối hận sao?
Hắn nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Ta sẽ không hối hận, người nên hối hận là hắn, ta không mài mòn được ý chí của hắn thì yêu ma sẽ mài mòn!"
"Không đến ba năm, hắn nhất định sẽ khóc lóc cầu xin trở về, hắn sẽ biết, những thứ hắn từ bỏ hôm nay, là thứ mà biết bao nhiêu người trên thế gian này mơ ước, hắn còn nhỏ, có phúc mà không biết hưởng!"
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Lý Mục Hưu và những người trước mặt, chậm rãi nói:
"Ta dùng mệnh lệnh của chân long Lý gia cảnh cáo các ngươi, không ai được phép âm thầm giúp đỡ hắn, nếu không sẽ bị gia pháp trừng phạt nghiêm khắc!"
Nói xong, sắc mặt hắn lại trở nên lạnh lùng, nói:
"Các ngươi giúp hắn, chính là hại hắn, đừng làm ảnh hưởng đến ta, ta sẽ khiến hắn trở về!"
-------
-------
Quyển một đã kết thúc, nói một chút.
Cốt truyện của phủ Thần Tướng về cơ bản đã kết thúc, tiếp theo là thế gian rộng lớn.
Bản đồ cũng từ phủ Thần Tướng, thành Thanh Châu, mở rộng ra toàn bộ Đại Vũ triều, bao gồm mười chín châu, thậm chí cả địa giới yêu ma.
Tất cả sẽ dần dần được kể lại.
Quyển này viết về phân tranh thiên hạ, cũng viết về sự trỗi dậy hoàn toàn.
Sẽ càng tỏa sáng hơn, cũng sẽ rất giải tỏa ~ 0 (^_^) 0

Quyển hai:《Hạo Thiên Quân》
“Lấy Hạo làm danh, lấy Thiên làm thành,
Cờ chiến phất lên, yêu ma run sợ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận