Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 984: Thánh nữ Biên Như Tuyết

Chương 984: Thánh nữ Biên Như TuyếtChương 984: Thánh nữ Biên Như Tuyết
Chương 984: Thánh nữ Biên Như Tuyệt
Thấy ánh mắt nghiêm túc của nàng, Lý Hạo biết răng nêu không giải thích rõ ràng, nàng sẽ nghi ngờ mình có ý đồ tiếp cận.
"That ra chỉ là cảm giác." Lý Hạo nói.
"Cảm giác?"
"Đúng vậy, ta thích vẽ tranh, khá nhạy cảm với dáng vẻ và đường nét, vừa rồi nhìn thấy tư thế vung kiếm của ngươi, rõ ràng là quá mềm mại, ngươi là kiếm khách, kiếm mềm như vậy, căn bản không dùng được sức, rất ds bị người khác coi là sơ hở." Lý Hạo nói nửa thật nửa giả.
"Giải thích gượng ép như thế, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?" Lâm Thanh Anh hơi nhướng mày, đây mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
Giờ đây đại hội Kiếm Thần của thánh địa sắp diễn ra, sự việc trọng đại, nàng không thê không nghi ngờ có người cô ý tiếp cận.
"Thật sự bị Thanh Phong nói trúng rồi sao?" Lâm Sơn Hải nghe hai người trò chuyện, cũng dừng việc bốc thuốc, kinh ngạc nhìn hai người, vừa T6i Lý Hạo thuận miệng nói một câu, hắn còn tưởng là nói bừa, hắn không hiểu kiếm nhưng nhìn phản ứng của tôn nữ, dường như Lý Hạo đã nói trúng.
Lý Hạo cười khô, đành phải nói: "Ngươi đợi ta một chút, ta vẽ cho ngươi xem."
Nói xong, hắn đứng dậy đi tìm giấy bút, tiện tay tìm một khối gỗ làm bảng vẽ, mài mực bắt đầu vẽ.
Rất nhanh, trên giấy trắng xuất hiện một thân hình tuyệt thế khuynh thành, uyến chuyên như chim hồng hạc, đang vung trường kiếm, tư thế mềm mại.
Kinh nghiệm Họa Đạo +32837.
O, quả nhiên là Văn Đạo cảnh, cho kinh nghiệm vẽ tranh cũng nhiều quái
Lý Hạo cất bút, Lâm Sơn Hải ở bên cạnh khi Lý Hạo vẽ tranh đã ghé lại gần, chứng kiến toàn bộ quá trình, đợi đến khi thấy Lý Hạo dùng từng nét bút mực phác họa tôn nữ của mình lên giấy, hắn có chút ngây người, đặc biệt là khi Lý Hạo sắp hoàn thành, toàn bộ tư thế như được thôi hồn vào, giống như người sống đang múa trên giấy.
"Quá..."
Lâm Sơn Hải tuy chỉ thích luyện đan uống trà, không hiểu gì về Họa Đạo nhưng dù sao tuôi tác cũng đã đến đây, kiến thức rộng rãi, ít nhất cũng có thê hiểu được đôi chút.
Đây tuyệt đối không phải là vẽ tranh đơn giản, không chỉ đơn thuần là vẽ như thật, mà còn có thê cảm nhận được từ trong tranh một phong vị như đang ở ngay đó.
"Ùm?"
Lâm Thanh Anh cũng đi tới, đợi đến khi nhìn thấy hình ảnh trên giấy trắng, không khỏi sửng sốt.
Nàng đương nhiên rất quen thuộc với dáng vẻ đó, lúc này lại có thể được vẽ lại một cách tỉ mi, hơn nữa tư thế vung kiếm đó, dường như có linh tính, thực sự mang theo vài phân ý vị kiếm ý chí nhu của nàng!
Đối phương lại có thê có thể miễn cưỡng năm bắt được kiếm ý của nàng và vẽ lại!
Lâm Thanh Anh ngây người nhìn, có chút ngân ngơ, một lúc sau mới hoàn hôn, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trong mắt nàng hiện lên một tia xấu hô.
Bức tranh này quá chỉ tiết, giống như đã được phác họa hàng nghìn lần trong đầu vậy.
Nàng tuy không hiểu vẽ tranh nhưng cũng biết bước đầu tiên khi vẽ tranh, chính là phải quan sát tỉ mỉ.
Nghĩ đến đây, cổ nàng cũng đỏ ửng lên, không khỏi trừng mắt nhìn Lý Hạo một cái.
Lý Hạo bị nàng trừng mắt nhìn một cách khó hiểu, còn tưởng nàng không hiểu, lập tức chỉ vào bức tranh nói:
"Ngươi nhìn chỗ này, đường nét cánh tay của ngươi, bao gồm cả đường eo, tông thê mềm mại, giống như không có xương nhưng thanh kiếm của ngươi giống như xương, g1úp ngươi chống đỡ, chỉ là vừa vung đến đây thì độ cong của thanh kiếm hơi tản mạn ra..."
"Đừng nói nữa!"
Lâm Thanh Anh đầy vẻ xâu hỗ, mặc dù nàng và Lý Hạo ở chung một mái nhà hơn một tháng nhưng hai người không nói với nhau được mấy câu, thậm chí còn không thể nói là quen thuộc, vậy mà bây giờ đối phương lại chỉ vào bức tranh của nàng, nói với nàng về đường cong cơ thê, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt trong sáng nghiêm túc của Lý Hạo, nàng chỉ nghĩ rằng đối phương đang dở trò vô lại.
"Ờm..." Lý Hạo cũng nhận ra rằng có vẻ hơi quá đáng.
Lâm Thanh Anh lười để ý đến hắn, chỉ chăm chú nhìn bức tranh, quan sát kỹ càng, rất nhanh, nàng đã hiểu đại khái tại sao Lý Hạo có thê nói ra nguyên nhân nàng vừa mắc lỗi trong Kiếm Đạo.
Đối phương là mượn tranh để phán đoán thông qua hình dáng bên ngoài, chứ không phải Kiếm Đạo.
Thông thường khi tu luyện, đêu là lấy đạo định hình, mà lúc này Lý Hạo lại lấy hình chỉ đạo.
Ánh mặt Lâm Thanh Anh lóe lên, ánh mắt hơi liếc sang bên cạnh, thấy vẻ mặt đối phương bất lực, nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hơi im lặng.
Có thể dùng Họa Đạo đề nắm bắt kiếm ý, nàng không biết người này nên được coi là kỳ tài Họa Đạo hay kỳ tài Kiếm Đạo.
Trước đây nghe gia gia không ngừng khen ngợi, nói đối phương có thiên phú luyện đan cực cao, mấy ngày nay Triệu Ứng Chân và Sư Hoa Câm cũng đến thăm, nàng thấy trong mắt họ, họ cũng khen ngợi Lý Hạo không ngớt, mặc dù nàng không hiểu luyện đan nhưng cũng biết thiên phú luyện đan của đối phương cực cao, là một kỳ tài về Đan Đạo.
Có lẽ, đối phương không nói dối?
Lâm Thanh Anh lộ vẻ suy tư.
Những thiên tài hàng đầu, sẽ không lãng phí sức lực đề tu luyện nhiều thứ, cho dù có tu luyện thì cũng là tu luyện Võ Đạo khác, như thân pháp, quyền pháp, v. v. , có thê tăng tiến tu vi.
Chỉ riêng Võ Đạo đã có quá nhiều thứ có thể rèn luyện, căn bản không có sức lực đề nghiên cứu những con đường khác.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận