Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 449 - Ta sẽ xuống núi (2)



Chương 449 - Ta sẽ xuống núi (2)




"Nhưng ta thiếu." Lý Hạo đáp.
Sau đó hắn cũng rót cho mình một chén đầy, ngồi trên đỉnh núi, gió lạnh thổi vào mặt nhưng bị Thái Thượng thể của hắn tự động ngăn cách, không xâm phạm được chút nào, cộng thêm chân lực bao phủ ấm trà, khiến nước trà không dễ nguội.
"Sắp vào xuân rồi."
Phong Ba Bình nhìn về phía thiên địa trước mặt, nhẹ nhàng thở ra, trong miệng mang theo hơi nóng của trà.
Lý Hạo gật đầu.
Đại chiến kết thúc, cả hai đều hiếm khi được thư giãn, cùng nhau uống rượu, có chút thoải mái yên tĩnh.
Đợi ấm trà rỗng, Lý Hạo mới đứng dậy, cáo biệt Phong lão, trở về tiểu viện có hàng rào.
Nhậm Thiên Thiên luyện kiếm một lúc, thấy Lý Hạo trở về, liền nhanh chóng chạy đến, hỏi: "Thiếu gia, hai ngày nay ngài đi rất xa sao?"
"Không xa lắm, chỉ vài nghìn dặm." Lý Hạo cười nói, ôm Tiểu Bạch hồ nhảy vào lòng thì thấy màu đỏ sẫm trong mắt nó đã dần biến mất, tinh thần cũng tốt hơn một chút so với trước.
Nhậm Thiên Thiên hơi lè lưỡi, sau đó buồn bã nói: "Thiếu gia, ngài đã leo lên đỉnh núi rồi, không biết đến bao giờ, ta mới có thể đuổi kịp bước chân của ngài."
Tốc độ tu luyện hiện tại của nàng, mặc dù được coi là nhanh nhưng so với Lý Hạo thì kém xa, nàng lo lắng sau này sẽ ít được tham gia vào hành động của Lý Hạo hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
"Không cần đuổi theo."
Lý Hạo mỉm cười đáp: "Ta sẽ xuống núi thăm ngươi."
Nhậm Thiên Thiên hơi sửng sốt, không khỏi nhìn Lý Hạo, trong mắt lóe lên tia sáng.
Không lâu sau khi Lý Hạo trở về, rất nhiều võ giả đã đến tiểu viện có hàng rào, tiếng nói ồn ào, Lý Hạo tìm hiểu mới biết họ muốn gia nhập quân đội.
Nhưng, bọn họ không muốn gia nhập quân Huyết Sát của Lý Hồng Trang, mà muốn gia nhập dưới trướng của Lý Hạo.
Lý Hạo cũng không phản đối điều này, vị bệ hạ kia phong tướng cho hắn, hắn cũng có quyền chiêu mộ quân đội, chỉ là quy mô có hạn.
Nhưng để dung nạp những võ giả tăng viện này thì cũng dư dả.
Dù sao thì số lượng võ giả còn lại hiện tại chỉ còn một hai nghìn người người, trong đó chỉ có bảy tám trăm người đồng ý đến đi lính.
Lý Hạo lập tức kéo một chiếc ghế đẩu, ở trong tiểu viện có hàng rào, để Nhậm Ương Khiêm phụ trách ghi chép, còn hắn thì bảo những người này lần lượt bước lên thể hiện tài năng, căn cứ vào cảnh giới tu vi và tài năng riêng biệt, để phân chia các chức vụ khác nhau.
Có người thích hợp do thám, có người thích hợp xung phong tuyến đầu, có người thích hợp vào đội nấu ăn, giúp hắn phụ việc.
Từng ngày từng tháng trôi qua trong khoảng thời gian vui vẻ nhàn nhã như thế.
Tây cảnh Lương Châu.
Trên tường thành cao trăm trượng, những tướng sĩ mặc giáp đen đứng thành hàng, nghiêm trang cảnh giác.
Trong thành, nhiều loại vũ khí chiến tranh cỡ lớn đang được lắp ráp, còn có những con long tượng và giao sư to lớn, kéo những cỗ xe chiến tranh lớn như lầu nhỏ, bên trong chất đầy tên, vũ khí và lương thực.
Trong doanh trại, mọi người đều làm nhiệm vụ của mình, tuần tra và canh gác.
Lần lượt có những chiến ưng từ ngoài quan ai bay về doanh trại, mang về tin tức trinh sát.
"Lạ thật, những yêu ma này lại không có động tĩnh gì."
Trong doanh trại, Lý Huyền Lễ ngồi trên ghế tướng, nhíu mày trầm tư.
Tin tức trinh sát phát hiện ra rằng đám yêu ma cách đó tám trăm dặm đã rút lui về phía đông.
Trước đó đám yêu ma này đã quanh quẩn ở tây cảnh rất lâu, thỉnh thoảng lại tấn công, bên trong có ba con đại yêu ma Tam Bất Hủ cảnh ẩn núp, hành động như cố ý chọc giận bọn họ, dụ bọn họ vượt qua phòng tuyến truy kích nhưng hắn không mắc mưu.
Giờ đây, đám yêu ma này lại chọn rút lui, có chút đột ngột.
Kết hợp với những tin tức tình báo khác, liệu có phải khả năng yêu ma tấn công bên ngoài Lương Châu thực sự chỉ là một cái cớ?
Mục đích của chúng là kiềm chế lực lượng quân đội Lý gia của bọn họ?
"Cha."
Một bóng người chạy vào lều doanh trại, chính là Lý Vô Song.
Nhìn thấy nữ nhi bảo bối, đôi mày nhíu chặt của Lý Huyền Lễ giãn ra, cười nhẹ nói:
"Trước đó ở bên ngoài phòng tuyến, nghe nói ngươi đã dẫn đội tiêu diệt một đám yêu ma, thế nào, cảm giác ra sao?"
Nói đến chuyện này, Lý Vô Song lập tức không vui nói: "Đều là một đám tiểu yêu mà thôi."
Lý Huyền Lễ thầm cười, nếu không biết là tiểu yêu, cũng không để ngươi ra tay đâu.
"Mặc dù là tiểu yêu nhưng cũng không thể truy đuổi quá sâu, ngươi phải biết rằng, trong doanh trại quân luật như núi, yêu ma xảo quyệt, vượt xa sức tưởng tượng của ngươi, đặc biệt là loại yêu ma xâm phạm biên giới này, đều đằng sau có quân sư chỉ huy, phải coi như mấy con quỷ xảo quyệt mà đối đãi." Lý Huyền Lễ dạy bảo.
"Ta biết."
Lý Vô Song nói: "Ta đến tìm ngươi chính là để nói chuyện này, ta đã moi được tin tức từ miệng một con tiểu yêu ma, chúng chỉ giả vờ tấn công, thực tế đã rút lui rồi."
"Hửm?"
Lý Huyền Lễ nhướng mày, nói: "Vậy tiểu yêu ma đó đã bị ngươi hỏi ra như thế nào."
"Trước đó ta đã đến phòng hình, học được một số thứ." Lý Vô Song đap.
Lý Huyền Lễ sửng sốt, cười khổ nói: "Ngươi là tiểu thư thế gia, đến phòng hình làm gì, ở đó bẩn thỉu lắm... Tuy nhiên, chuyện này phải bàn bạc thêm, ta sẽ điều tra thêm xem sao."
"Còn phải điều tra sao?"
Lý Vô Song kinh ngạc.
"Tất nhiên."



Bạn cần đăng nhập để bình luận