Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 697 - Mười lăm năm không gặp (4)



Chương 697 - Mười lăm năm không gặp (4)




"Hài tử tốt, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe trước, lát nữa ta sẽ bảo người mang Quan Thiên kính đến, ngươi có thể gặp được mẫu thân ngươi rồi, đáng tiếc là nàng bị giam cầm ở trên đảo, không gặp được ngươi, nhưng rất nhanh các ngươi sẽ được gặp nhau."
Cơ Thiên Triều nhẹ giọng nói.
Hắn vỗ vai Lý Hạo, chỉ vào thiên phụ bên cạnh: "Đây chính là nơi mẫu thân ngươi sinh hoạt, ngươi có thể xem kỹ." Lý Hạo khẽ gật đầu.
Những người khác thấy vậy, cũng để Lý Hạo nghỉ ngơi trước, dù sao liên tiếp chiến đấu với nhiều thiên tài, đến giờ Lý Hạo vẫn chưa dùng thần dược, đổi lại người khác thì đã sớm mệt lả rồi.
Đợi bọn họ lần lượt rời đi, Lý Hạo nhìn tòa cung điện quý khí này, nhìn khắp nơi trong đó, sau đó trên một bức tường, hắn nhìn thấy một bức tranh.
Trong tranh là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người.
Toàn thân mang theo hơi thở thanh xuân tươi trẻ, ánh mắt ngây thơ trong sáng nhưng lại mang theo ánh sáng thông minh.
Trí nhớ mơ hồ trong đầu Lý Hạo, lúc này như lặng lẽ hiện lên, trở nên rõ ràng.
Khuôn mặt chỉ còn đôi mắt sáng ngời, như xuyên qua sương mù, hiện ra trước mắt.
Lý Hạo chăm chú nhìn, lập tức hiểu ra, thiếu nữ trước mắt chính là mẫu thân của hắn khi còn trẻ.
Trong lòng Lý Hạo đột nhiên có cảm ứng, gọi người hầu gác ở cửa do đám người Cơ Vân Nguyệt phân phó ở lại chờ hắn sai bảo, nói bọn họ chuẩn bị giấy bút cho hắn.
Hai người của Cơ gia tuy kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Lý Hạo, nhanh chóng đi tìm giấy bút.
Lý Hạo cầm bút mực, giấy trắng bay lên, dùng ngự lực làm bảng vẽ, nhanh chóng mài mực.
Theo nét bút, Lý Hạo phác họa hình ảnh người thiếu nữ dần rõ nét trong trí nhớ lên bảng vẽ.
Lụa là gấm vóc tung bay, bóng hình xinh đẹp đứng đó, Lý Hạo toàn tâm toàn ý, rất nhanh đã hoàn thành một bức.
Nhưng Lý Hạo không dừng lại, vẫn tiếp tục chấm mực vẽ tiếp.
Từng bức tranh cuộn, càng ngày càng tinh xảo, từ thiếu nữ đến sân viện, đến các quan văn võ trong tiệc mừng trăm ngày.
Tranh cuộn gửi gắm tâm tư, như một bộ truyện tranh, cho đến khi vẽ đến cảnh đôi vợ chồng dẫn quân xuất chinh, bước ra khỏi nhà.
Bút trong tay Lý Hạo vẫn không dừng, vẽ hết những ký ức mơ hồ đã phủ bụi thời gian.
Hài tử đứng cô đơn trong sân nhìn ra xa.
Hài tử ngửa đầu ngắm tuyết trong sân.
Người quản gia già nua còng lưng ngồi trong đình viện ở đằng xa, trên mặt đầy ý cười nhưng ánh mắt lại đau lòng dõi theo.
Những người hầu và tỳ nữ bên cạnh đang quét lá rụng, thỉnh thoảng cũng nhìn về phía tiểu thiếu gia, ánh mắt đều mang theo ý cười.
Sân viện phủ tuyết trắng xóa, hài tử thấp bé đuổi theo những người hầu và tỳ nữ chơi ném tuyết.
Một quý phụ bế hài tử lên, dẫn đến một viện khác, xem một hài tử bốn năm tuổi luyện kiếm.
Nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa phòng, dường như có hai bóng đen.
Quý phụ bế hài tử lên, nụ cười hiền từ nhưng đôi mắt cong lên lại như ẩn chứa hai lưỡi dao sắc bén.
Từng bức tranh được vẽ ra.
Bên cạnh hài tử xuất hiện thêm một cái đuôi nhỏ, cùng nhau tắm dược Trúc Cơ, Dung Huyết, trong sân cũng có thêm một người nam tử trung niên mặc áo xanh.
Dưới bầu trời đêm, một lớn một nhỏ uống rượu dưới bầu trời đầy sao.
Cuối cùng, lại là một cánh tay áo xanh đứt lìa, bày ra giữa sảnh.
Đầu bút của Lý Hạo khẽ dừng lại, dường như có hai giọt nước mắt rơi xuống cán bút trong tay.
Sư phụ...
Không còn ai biết tên của người đó nữa nhưng Lý Hạo vẫn nhớ, đó là sư phụ đầu tiên của hắn, Lâm Hải Hà.
Một cái tên êm tai nhưng lại là một hán tử sắt đá.
Lý Hạo cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó vỡ ra, kinh nghiệm Họa Đạo đã đạt đến lục đoạn trước đó, lúc này, âm thanh nhắc nhở đột nhiên xuất hiện.
[Kinh nghiệm Họa Đạo +726⋯]
[Kinh nghiệm Họa Đạo +682.⋯]
Hắn đắm chìm trong ký ức ngày xưa, không hề nhận ra, Họa Đạo của mình đã nhập linh.
Chỉ có những khoảng thời gian đó, ngày càng hiện ra rõ ràng.
Nhưng khi Lý Hạo vẽ đến cánh tay đứt lìa, hắn không còn tiếp tục vẽ nữa.
Một lúc lâu sau, Lý Hạo mới dần bình tĩnh lại, lúc này cũng chú ý đến lời nhắc kinh nghiệm Họa Đạo của mình, hắn khẽ động mắt nhưng không cảm thấy quá vui mừng.
Cầu mà không được và không cầu mà được, là hai loại tâm cảnh khác nhau.
Trước đó khi Phanh Nhẫm Đạo nhập linh, Lý Hạo đã nhận ra, càng khao khát đột phá, ngược lại càng trở thành gông cùm xiềng xích.
Khi tâm cảnh hoàn toàn thay đổi, sẽ không còn chấp niệm này nữa, cho nên dù có được sự tiến bộ nhanh chóng, cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Giống như giơ tay hái một chiếc lá rơi, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.
Lý Hạo hơi dừng lại, mới nhìn thấy mực ở đầu bút đã khô từ lâu.
Hắn vừa thất thần trong chốc lát, thực tế bên ngoài không biết đã trôi qua bao lâu.
Lý Hạo không dừng lại, mà nhìn bức tranh thiếu nữ hoạt bát kia, sau đó lại cầm bút, vẽ ra hình ảnh người thiếu nữ đã hoàn toàn rõ nét trong trí nhớ.
Với kỹ thuật vẽ tranh siêu phàm của thất đoạn, nét bút của Lý Hạo tùy ý nhưng hình ảnh trên giấy dường như nhảy ra khỏi mặt giấy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên bên ngoài tờ giấy, ánh mắt dịu dàng, như thể người thật đang đứng trước mặt.
Đây không phải là tranh tả thực, mà là tranh thủy mặc, ngay cả trên tay áo cũng có thể nhìn thấy dấu vết của mực nhưng chỉ có thần thái của người thiếu nữ là không giống tranh vẽ, mà linh động và tươi tắn.
---
---
Cảm ơn các đh duynd5 , yy82029455 , hangvu678 đã ủng hộ ạaa



Bạn cần đăng nhập để bình luận