Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 349 - Là phủ Thần Tướng đánh mất hắn (3)



Chương 349 - Là phủ Thần Tướng đánh mất hắn (3)




Các đệ tử của các tông sư khác cũng khẽ cười đánh giá Lý Hạo và hai người kia, coi bọn họ là thiếu gia, tiểu thư thế gia nào đó đến bái sư.
"Ngươi hiểu lầm rồi, ta không bái sư, ta đến đây chỉ vì bức họa đó." Lý Hạo nói.
Nam tử trung niên vạm vỡ hơi đổi sắc, tức giận hỏi: "Ngươi đến đây để gây rối phải không?"
Bạch Xuân Hải giơ tay lên, ngăn đệ tử của mình lại, nói với Lý Hạo: "Thiếu niên, bức danh họa đó ta không bán, ngươi về đi."
Lý Hạo cũng biết, đồ mà tông sư sưu tầm, tiền bạc khó có thể động lòng họ, trừ khi thực sự là gia sản khổng lồ giàu có địch quốc.
Ngoài ra, chỉ có thể dùng thứ khác để trao đổi.
"Bạch tông sư, hay là ngài đưa ra một điều kiện, ta xem có thể thực hiện được không, công pháp tuyệt học, hay là binh khí bảo vật?" Lý Hạo lại nói.
Bạch Xuân Hải khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn Lý Hạo, đột nhiên cảm giác được, có lẽ thiếu niên này thật sự đến vì bức danh họa, chứ không phải cố ý đến đây trêu đùa.
Hắn lạnh nhạt nói: "Dù là thé gì, ta cũng không thiếu, thế gian vạn vật, khó mua được thứ lòng ta ưa thích, ngươi trở về đi, đừng lại đến quấy rầy ta nữa."
Lý Hạo thoáng sửng sốt, cũng rất bất đắc dĩ, đối phương là quyết tâm không muốn lấy ra.
Hoặc nói, đối phương cho rắng hắn không đưa ra được thứ mà đối phương muốn.
"Bạch tông sư, ta biết rất khó để ngươi từ bỏ thứ mình yêu thích, ngoại trừ danh họa, ngươi còn có đồ vật yêu thích nào khác, ta có thể lấy vật đổi vật với ngươi." Lý Hạo nói ra.
"Ngươi là con cháu nhà ai, sư phụ ta bảo ngươi đi, nghe không rõ sao?" Nam tử trung niên khôi ngô bước ra một bước, sắc mặt tức giận nói.
Bạch Xuân Hải khoát tay, ngăn cản đồ đệ mình, nói với Lý Hạo: "Thiếu niên, mời trở về đi, lời ta nói đã đủ rõ ràng."
Lý Hạo quan sát hắn một hồi, thấy thế đành phải gật gật đầu: "Ta đã biết."
Lúc này hắn cũng không tiếp tục kiên trì, quay người trở về.
Nếu đối phương không chịu đổi, vậy cũng chỉ có thể tìm cơ hội trộm một cái thôi.
Quân tử không đoạt thứ người thích, trừ khi, ngươi ép ta không làm quân tử. . .
Trở về chỗ ngồi trước đó, Lý Hạo vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đột nhiên có một tiếng kêu kinh ngạc truyền đến:
Lý sư?"
Lý Hạo quay đầu nhìn lại, thì thấy một nhóm người đứng ở không xa, đang nhìn về phía này.
Đợi nhìn thấy khuôn mặt của Lý Hạo, tất cả bọn họ đều mở to mắt, kinh ngạc chạy đến.
Lý Hạo cũng nhận ra, chính là Tống Nguyệt Dao của học phủ Đàn Cung, cùng với đám đệ tử Bạch điện.
Đi đầu là các tiên sinh của học cung như Thẩm Vân Khinh, Triệu Tông Nguyên, còn có Tô Diệp Họa.
"Thật sự là ngươi, vừa rồi Chu Tranh nói, ta còn không tin cơ."
Thẩm Vân Khinh kinh ngạc nói, không nhịn được cười lớn.
" Lý sư!"
Chu Tranh và Tống Nguyệt Dao cùng các đệ tử Bạch điện khác ở bên cạnh, đều vội vàng chào hỏi Lý Hạo một tiếng.
Mặc dù Lý Hạo nhỏ tuổi hơn bọn họ, cũng chỉ dạy hai buổi ở Bạch điện nhưng bọn họ được hưởng lợi rất nhiều, thế nên ai cũng đều vô cùng kính trọng vị thiếu niên thiên tài này.
Đôi mắt Tống Nguyệt Dao sáng lấp lánh, đột nhiên nghĩ đến bóng người mà trước đó nhìn thấy ở đài Kế Hồn, xem ra mình không phải nhận nhầm người, mà lúc đó thực sự là Lý Hạo.
"Các ngươi cũng đến đây sao?" Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, đứng dậy đón tiếp, nhẹ giọng cười nói.
Lúc trước khi rời phủ, những người này đến tiễn, khi đó hắn sợ liên lụy đến bọn họ nên không chào hỏ,i nhưng tình cảm đó vẫn ghi nhớ trong lòng.
"Một buổi thịnh hội như vậy, đương nhiên không thể bỏ lỡ." Triệu Tông Nguyên cười đáp.
"Không phải ngươi ở Thiên Môn quan ư, sao cũng ở đây?" Tô Diệp Họa có chút tò mò nhìn Lý Hạo.
Những người khác cũng đều lộ vẻ tò mò, không ngờ có thể gặp Lý Hạo ở chỗ này.
"Nơi đó tạm thời không có yêu ma nên ta đến đây dạo chơi một chút." Lý Hạo đáp.
Nụ cười trên mặt Thẩm Vân Khinh hơi thu lại, nhỏ giọng nói: "Nếu thực sự không chịu nổi thì cúi đầu nhận lỗi với phụ thân của mình, không có gì mất mặt đâu."
Lý Hạo nhìn hắn, chỉ vỗ vai hắn, bảo: "Không nói chuyện quá khứ."
Thẩm Vân Khinh thở dài trong lòng, không khuyên nữa, bọn họ đều không muốn Lý Hạo xảy ra chuyện ở Thiên Môn quan.
Những người khác nghe thấy lời của Lý Hạo, đều hơi im lặng, chỉ có thiếu niên trước mắt này, mới có thể kiên quyết từ bỏ thân phận tôn quý chỉ đứng sau hoàng tộc kia.
"Ngươi ở Thiên Môn quan thiếu gì, cứ tìm ta, ta quen biết một số người ở Lương Châu, tuy không giúp được ngươi trảm yêu trừ ma nhưng cung cấp đồ ăn thức uống thì không thành vấn đề." Tô Diệp Họa nói với Lý Hạo.
"Được rồi, ngồi xuống nói chuyện trước đã." Lý Hạo mời bọn họ ngồi xuống trước.
Hàn Vũ run rẩy đứng ở một bên, biết được đây đều là những thiên tài của Đàn Cung, trong lòng vô cùng kích động, lúc trước khi học phủ Đàn Cung tuyển sinh, hắn ta muốn đi tham gia nhưng bị phụ thân của mình nhốt lại.
Từ Lương Châu đến Thanh Châu, đường xá xa xôi, cưỡi ngựa nhanh cũng phải mất năm ngày một chặng, đi về mất mười ngày, trên đường lỡ gặp yêu ma, phụ thân hắn ta lo hắn ta sẽ mất mạng.
" Lý sư, đợi chúng ta tốt nghiệp, sẽ đến Thiên Môn quan tìm ngươi." Chu Tranh ngồi xuống lập tức nói.
"Đúng vậy."



Bạn cần đăng nhập để bình luận