Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 351 - Là phủ Thần Tướng đánh mất hắn (5)



Chương 351 - Là phủ Thần Tướng đánh mất hắn (5)




Một nơi khác trong bữa tiệc, trước mặt Lý Vô Song, có mấy tông sư đến chào hỏi.
Mặc dù Lý Vô Song chỉ là Thần Du cảnh nhưng bối cảnh của nàng quá lớn, những tông sư này cũng muốn mượn bóng cây của phủ Thần Tướng.
Đột nhiên, tiếng ồn ào truyền đến từ phía trước, khiến mấy người ngẩng đầu nhìn lại, sau khi lắng nghe cẩn thận, tất cả đều sửng sốt.
"Hắn cũng đến sao?!"
Lý Vô Song đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía đó, khoảnh khắc tiếp theo, thần hồn trực tiếp bay ra khỏi đỉnh đầu, nhìn thấy thiếu niên đang ngồi ở bàn tiệc xa xa, nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt kia, nàng ta sẽ không bao giờ quên được.
Vút một tiếng, Lý Vô Song lập tức chạy đến đó.
"Tiểu thư."
Hai thị nữ trong quân đội cũng vội vàng đi theo.
"Lý Hạo!"
Đang tụ họp với các đệ tử Đàn Cung, Lý Hạo đột nhiên nghe thấy có người gọi thẳng cái tên này, hắn quay đầu nhìn lại.
Mọi người nhường đường, bóng dáng Lý Vô Song xông tới, sắc mặt nàng ta có chút kích động, má hơi ửng hồng.
"Ngươi cũng đến à." Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến cảnh giới tu hành của đối phương, đến đây cũng là chuyện bình thường.
"Ngươi..."
Lý Vô Song có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi tại sao Lý Hạo lại ở đây, muốn khuyên Lý Hạo trở về phủ Thần Tướng, đừng giận dỗi với thúc phụ, nhưng khi lời nói đến bên miệng, nhìn thấy xung quanh Lý Hạo toàn là đệ tử Đàn Cung, lại nhìn thiếu niên được mọi người vây quanh…
Đột nhiên nàng cảm thấy, không có vinh quang của phủ Thần Tướng, dường như thiếu niên này vẫn là trung tâm sự chú ý của mọi người.
Thiếu niên tông sư mười bốn tuổi, đủ để chấn động thế gian.
Không phải đối phương mất đi vinh quang của phủ Thần Tướng.
Mà là phủ Thần Tướng, đã mất đi hắn.
"Ngươi vẫn ổn chứ?"
Cuối cùng, Lý Vô Song chỉ hỏi một câu như vậy.
"Khá tốt."
Lý Hạo mỉm cười, đối với vị đường tỷ mà hắn đã từng đánh cho một trận tơi bời này, hắn không có thiện cảm cũng không có ác cảm.
Lúc đầu chỉ coi như tiện tay dạy dỗ một tiểu cô nương không hiểu chuyện, giờ gặp lại ở nơi đất khách quê người, đối phương không chất vấn hắn thế này thế kia, mà lại có thể hỏi một câu như thế.
Đương nhiên hắn phải đáp lại bằng thiện ý.
Nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười thản nhiên của Lý Hạo, Lý Vô Song có chút thất thần.
Ngoài câu hỏi thăm này, nàng đột nhiên cảm thấy, cả hai có chút xa lạ, hoặc nói đúng hơn, họ chưa bao giờ thân thiết.
Đến nỗi sau khi chào hỏi, lại không còn gì để nói.
Rõ ràng về huyết thống, họ là đường tỷ đường đệ...
Nhưng về quan hệ, dường như còn không bằng các đệ tử Đàn Cung xung quanh, thân thiết tự nhiên với Lý Hạo như vậy.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Lý Vô Song nghĩ đến lời phụ thân, nghĩ đến mối ẩn họa ở Lương Châu, lập tức truyền âm:
"Yêu ma bên ngoài Lương Châu không yên ổn, ngươi phải cẩn thận, nếu có nguy hiểm, có thể phát tín hiệu cầu cứu, phụ thân ta hiện đang trấn giữ Lương Châu, có thể đến cứu viện ngươi bất cứ lúc nào."
"Ừm, ngươi cũng vậy."
Lý Hạo nghĩ đến bản quân báo đó, gật đầu nói.
Lý Vô Song nhìn hắn thật sâu, nàng mơ hồ cảm thấy, ngay cả phủ Thần Tướng huy hoàng lộng lẫy kia cũng không thể trói buộc được thiếu niên trước mắt.
"Nếu có cơ hội, hy vọng có thể gặp lại ngươi ở Thanh Châu." Nàng nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Lý Hạo bình tĩnh, không trả lời.
Lý Vô Song thở dài trong lòng, cáo biệt Lý Hạo, quay trở lại vị trí của mình.
Sau khi Lý Vô Song rời đi, ánh mắt của những người khác vẫn dừng lại trên người Lý Hạo, thì thầm to nhỏ.
Không lâu sau, lần lượt có các tông sư tiến đến, chào hỏi xã giao với Lý Hạo, có ý muốn kết giao.
Bọn họ đều đã nghe nói về chuyện ở Thanh Châu, biết thiếu niên này đã đoạn tuyệt quan hệ với phủ Thần Tướng nhưng không ai thực sự coi trọng.
Dù sao thì ai cũng muốn bước vào ngưỡng cửa của phủ Thần Tướn , sao lại có người ngu ngốc muốn bước ra, bọn họ chỉ coi đó là ý khí của thiếu niên, sau này tự khắc sẽ quay đầu.
Lúc này kết giao trước, coi như là giúp đỡ trong lúc hoạn nạn, tương lai sẽ là một phúc duyên che chở cho hậu bối.
Lý Hạo dễ dàng nhìn ra toan tính của những tông sư này, cũng không thấy thất vọng hay kỳ lạ, chỉ đơn giản khách sáo vài câu, tỏ ra thái độ xa cách lạnh nhạt, dần dần cũng chẳng còn ai đến tự chuốc lấy sự hờ hững.
Tông sư siêu nhiên thoát tục nhưng tông sư cũng có con cái, đồ đệ, môn phái vân vân.
Có những thứ này, sẽ có điểm yếu.
Có điểm yếu, sẽ muốn che giấu điểm yếu, thế là sẽ kết giao, nịnh nọt, bước vào chốn danh lợi.
Khi con người bước lên bậc thang, khó tránh khỏi sẽ có lúc cúi đầu.
Thời đại đơn đả độc đấu đã qua lâu rồi, ngay cả những cường giả Tứ Lập cảnh ngao du trời đất, trước vó ngựa của Đại Vũ thần triều mênh mông cũng phải kiêu hãnh cúi đầu.
Nếu không cũng sẽ bị đuổi đi, như chó nhà có tang!
Không lâu sau, khi đã qua giờ ngọ, trên đài luận đạo phía trước, một bóng người từ bờ bên kia Long giang bay tới.
Người đó mặc áo choàng trắng, áo choàng rất dài, trong gió lớn trên không trung của dòng sông phát ra tiếng rít, đầu đội mũ trùm áo màu trắng như tuyết, râu tóc đều bạc trắng, hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt.
"Thiên Cơ Sơn Nhân."



Bạn cần đăng nhập để bình luận