Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 862: Công lý của Vũ hoàng (3)

Chương 862: Công lý của Vũ hoàng (3)Chương 862: Công lý của Vũ hoàng (3)
"Hơn nữa, Hạo Thiên tướng quân có thật sự có thể giết chết Phật chủ không? Phật chủ tu hành hai nghìn năm, lợi hại đến mức nào, Hạo Thiên tướng quân mới tu hành mười sáu năm, nếu hắn có thể giết chết Phật chủ, chẳng phải là kỳ quái lắm ư?"
"Chẳng lễ các vị muốn nói, Hạo Thiên tướng quân thiên tư tuyệt thế?"
Nghe lời vị đại thần này nói, những người lên án chỉ trước đó cảm thấy như có một thứ gì đó bẩn thỉu chặn ngang cổ họng, không nói nên lời.
Hạ Linh Lung và những người cùng phe lại kích động đến mức suýt nữa thì vỗ tay nhảy cẵng lên.
Mẹ kiếp, nói hay lắm!
Các ngươi giả vờ công bằng, chúng ta cũng giả vờ công bằng, xem ai giả vờ lợi hại hơn!
Sự thật chứng minh, vẫn là bệ hạ giả vờ lợi hại nhất.
"Đúng vậy, phải công bằng!"
Hạ Linh Lung lập tức nói: "Bệ hạ đã nói sẽ cho chúng ta một công lý, ta tin bệ hạ, chúng ta không thể để Phật chủ chết không minh bạch, nhất định phải điều tra rõ ràng!"
Những người trước đó lên án đều giật giật khóe miệng.
Phật chủ chết không minh bạch?
Rõ ràng là chết rất minh bạch mà?!
Bệ hạ là nghiêm túc hay đang thiên vị bao che?
Không ít người nhìn về phía Vũ hoàng, ánh mắt kinh ngạc, bọn họ đến đây cáo trạng, chẳng phải cũng có chút suy nghĩ sao, thiếu niên kia lợi hại như vậy, Vũ hoàng thật sự có thể không nghi ngờ, không kiêng de sao?
Tháp tùng quân vương như tháp tùng hổ dữ vậy!
Một khi có lòng nghi ngờ, tội danh sẽ thành lập!
Vì vậy, bọn họ đến đứng về phe này, chỉ là đẩy thuyền xuôi nước mà thôi.
Nhưng có vẻ như, bọn họ không đứng về phía bệ hạ.
Là lo ngại thực lực của thiếu niên kia, không đám trở mặt?
Hay là bệ hạ, thật sự yên tâm với thiếu niên kia, hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy, đều có thể tha thứ?
Chẳng lẽ bệ hạ không lo lắng, tiếp tục dung túng, thiên hạ này sẽ đổi họ sao?!
Bọn họ suy nghĩ lung tung, không tài nào hiểu nổi, nhưng kết hợp với lời Vũ hoàng hỏi trước đó, tám trăm vạn đệ tử Phật môn... có lễ, Vũ hoàng kiêng dè thiếu niên kia, không dám trở mặt? Nếu như vậy, bọn họ có nên tiếp tục tăng thêm cân lượng, cho bệ hạ thêm tự tin không?
Trong lúc mọi người mang những suy nghĩ khác nhau, Vũ hoàng nói với vị lão giả dẫn đầu:
"Ái khanh, khanh có thể chuyển lời đến Phật môn, trẫm nhất định sẽ cho Phật môn công lý, đợi tra rõ chân tướng, bất kể hắn là ai, trẫm đều sẽ trừng trị theo pháp luật, giao nộp cho Phật môn!”
.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Sắc mặt lão giả khó coi, thân thể run rẩy: "Bệ hạ, chuyện này, chuyện này..."
"Trâm thấy dường như hôm nay các ái khanh chỉ định thảo luận chuyện này, nếu vậy thì lui triều đi, các ái khanh đừng quên, hạn hán, yêu nghiệt ở khắp nơi, còn có rất nhiều bách tính đang chờ triều đình cứu tế, ngày mai trẫm muốn thấy tấu chương của các khanh!"
Vũ hoàng nói.
Sở Cửu Nguyệt lập tức tuyên bố lui triều.
"Bệ hạ..."
Những người lên án còn chưa cam lòng, vẫn muốn nói thêm nhưng Vũ hoàng đã đứng dậy rời đi.
Không ít người trong số bọn họ bắt đầu sợ hãi, cảm thấy dường như mình đứng sai phe, như thế, liệu có bị bệ hạ ghi nhớ trong lòng không?.......
Trong ngự hoa viên của hoàng cung. Sở Cửu Nguyệt đi theo Vũ hoàng tản bộ.
"Tiểu tử này, thật khiến người ta đau đầu, làm việc cũng quá táo bạo!”
Vũ hoàng khẽ thở dài, tiện tay hái một cánh hoa, nhẹ nhàng xoa nát, rồi ném xuống ao, cá vàng nhảy lên ăn mất.
Khóe miệng hắn hơi cong lên, khoanh tay vừa đi vừa thở dài.
Không lâu sau khi bọn họ đến ngự hoa viên, có thái giám đến bẩm báo, nói có đại thần cầu kiến bệ hạ.
Sở Cửu Nguyệt nhìn Vũ hoàng, Vũ hoàng vẫy tay với hắn.
Sở Cửu Nguyệt lập tức hiểu ý, quay người đi theo thái giám, đến trước cửa cung ngự hoa viên, thấy những đại thần trước đó lên án Lý Hạo ở triều đình, lúc này lại có bốn năm người kết bè đến đây, dường như vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Sở công công, chuyện Phật chủ, chúng ta còn muốn..."
Sở Cửu Nguyệt vội vàng ra hiệu im lặng.
Mấy người ngẩn ra.
Sở Cửu Nguyệt nhìn ngự hoa viên, hạ giọng nói với mọi người: "Đừng nhắc đến Phật chủ nữa, trước đây bệ hạ đến Vô Lượng sơn luận đạo với Phật chủ, hai bên giao tình sâu sắc, hôm nay bệ hạ cũng cố gắng khai triều, hiện tại bệ hạ đang đau buôn vì Phật chủ..."
Mấy người nhìn nhau, có chút ngơ ngác.
Thật hay giả vậy?
Đều nói quân vô hí ngôn... có thật là như vậy không?
Sở Cửu Nguyệt thấy ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, không khỏi cau mày, nói: "Vài vị này có biểu cảm gì vậy, các ngươi không tin lời của ta, hay là không tin tình cảm của bệ hạ đối với Phật chủ?"
"Nhưng Phật chủ chết rất rõ ràng..."
Sở Cửu Nguyệt vội vàng chặn hắn lại, hạ giọng nói: "Đừng nhắc đến Phật chủ nữa, bệ hạ đã đủ khó khăn rồi, hôm qua khi biết tin, thậm chí ngài còn không ăn tối, các ngươi muốn đòi lại công lý cho Phật chủ, chẳng lẽ bệ hạ không muốn sao? Nhưng nếu không điều tra rõ ràng, để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì đây có phải là kết quả các ngươi muốn không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận