Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 158: Bí pháp

Đợi Lý Hạo nói xong, Nhậm Thiên Thiên lại bày tỏ, từ nhỏ nàng đã mất mẹ, còn cha thì nàng không muốn bàn bạc với hắn, chuyện này nàng có thể tự quyết định.
Lý Hạo thấy vậy, càng không đồng ý, bảo nàng vẫn nên trao đổi với cha mình thì hơn.
Tiểu cô nương này còn non nớt, hắn không thể dễ dàng lừa nàng đi như vậy được, nếu không sau này phụ thân tông sư của nàng ta đến phủ náo loạn, mặc dù Lý gia không sợ nhưng thế thì vẫn rất khó coi.
Từ chối Nhậm Thiên Thiên xong, Lý Hạo và Lý Nguyên Chiếu trở về Sơn Hà viện. Cũng lâu bọn họ chưa trở lại.
Cất kỹ chiếc hộp đựng đầu của Hổ Bào tiên nhân trong phòng mình, Lý Hạo liền xách những món ăn ngon mà hắn thu thập được từ thành Thương Vũ, bảo Thanh Chi mang một phần đến cho ngũ gia đang canh giữ ở từ đường, còn lại, hắn xách đến Thính Vũ lâu.
Không thấy nhị gia ở Thính Vũ lâu, Lý Hạo nhìn ánh sáng ban ngày, lập tức biết chắc chắn giờ này Nhị gia đang thả câu ở bên bờ hồ Hắc Thủy.
Hắn lập tức ngự không, từ bên ngoài Thính Vũ lâu bay đến bờ hồ Hắc Thủy.
Không lâu sau, Hắc Thủy hồ mênh mông hiện ra trước mắt.
Lý Hạo tìm đến nơi nhị gia thường câu cá, quả nhiên thấy bóng dáng của hắn và Phong gia.
Phát hiện có người đến, hai người quay đầu nhìn lại.
Lý Hạo từ trên trời đáp xuống bên cạnh hai người, cười híp mắt nói:
"Nhị gia, Phong gia, hôm nay thu hoạch thế nào, ai câu được nhiều hơn nào?"
"Thì ra là Hạo Nhi."
Trên mặt Phong Ba Bình lộ ra nụ cười, nói:
"Tất nhiên là ta câu được nhiều hơn!"
Đối với việc Lý Hạo ngự không mà đến, hai người không hề ngạc nhiên, bọn họ đã sớm biết được tu vi của Lý Hạo ở tầm nào.
Dù sao thì vào năm mười hai tuổi, tiểu tử này đã câu được một con giao nhỏ tu vi Thần Du cảnh ngay trước mặt hai vị lão giả già bọn họ.
Lúc đó bọn họ vô cùng kinh ngạc và đố kỵ.
Kinh ngạc là thiên tư của Lý Hạo, quá mức kinh người, thậm chí còn cao hơn cả Lý cửu lang được mệnh danh là thiên tài ngàn năm có một.
Nhưng đố kỵ lại là vận may của tên này, vậy mà hắn lại câu được giao!
Thấy con giao ngu ngốc bị câu lên, bọn họ vừa tức vừa giận, đợi Lý Hạo hầm chín, đều ra sức mà ăn.
Vừa ăn vừa lẩm bẩm, sao không cắn câu của ta, câu của ta không thơm sao?!
Nói thì nói, đùa thì đùa, nhìn thấy thiên tư như Lý Hạo, ngay cả Lý Mục Hưu vốn thanh tâm quả dục cũng động lòng, muốn dạy Lý Hạo võ đạo, tiện thể để hắn tĩnh tâm, không còn chơi bời lêu lổng, lãng phí thời gian nữa.
Dù sao với thiên tư như vậy, cộng thêm sự chỉ dạy tận tình của hắn, thậm chí tương lai còn có hy vọng vượt qua cả hắn, nếu Lý gia có thể xuất hiện một chân nhân thì thực sự sẽ gây chấn động thiên hạ.
Nhưng Lý Hạo kịp thời cầu cứu Phong lão, vị Đạo Thánh gia này nhìn xa trông rộng hơn, cũng hơi có kiểu đứng núi này trông núi nọ, khuyên can Lý Mục Hưu.
Cộng thêm có ví dụ của Lý cửu lang, mới khiến Lý Mục Hưu từ bỏ ý định, để Lý Hạo lựa chọn cuộc sống mà hắn thích.
Lý Mục Hưu cũng sớm nhìn ra, cho dù mình có ép Lý Hạo tu luyện thì tiểu tử này cũng sẽ không để tâm, điểm này khiến người ta rất đau đầu.
Trong lòng hắn cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng không thấy Lý Hạo tu luyện thế nào, vậy mà cảnh giới lại tăng vù vù.
Vì Lý Hạo kiên trì nên Lý Mục Hưu cũng không cố ý rêu rao chuyện tu vi của hắn, thế nên những người khác trong phủ đều không biết.
Lúc này.
Nghe thấy tiếng cười đắc ý của Phong Ba Bình, Lý Mục Hưu trừng mắt nhìn hắn ta:
"Có nhiều thì có ích gì, toàn là tôm cá, thứ ta muốn câu là rồng."
Hai người đều không dùng cần câu, chỉ dùng năng lượng trời đất hóa thành sợi dây, đâm xuyên cơ thể những con ngư yêu nhỏ, điều khiển những con ngư yêu nhỏ bơi đến vùng nước mà cá lớn hoặc giao long có thể kiếm ăn.
"Ngươi câu được rồi hãy nói."
Phong Ba Bình cười đáp.
Lý Mục Hưu khẽ hừ một tiếng, nhìn thấy những thứ Lý Hạo cầm trong tay, hỏi:
"Mua ở đâu vậy, chẳng phải ngươi đến học phủ Đàn Cung bắt nạt trẻ con sao?"
"Ta vừa đi làm nhiệm vụ của học cung về, mang về chút đồ ăn ngon từ thành Thương Vũ."
Lý Hạo tươi cười chia đồ cho hai vị lão giả:
"Đây, cái này ngon lắm."
"Ồ, bánh quẩy này còn có nhân sữa."
Phong Ba Bình nhận lấy cắn một miếng, xuýt xoa:
"Mùi vị không tệ."
"Tiểu tử ngươi, có lòng đấy."
Lý Mục Hưu cũng cười nhận lấy, bắt đầu chọn ăn.
Lúc này, bạch hồ Tiểu Nhu đã vui vẻ chạy đến, Lý Hạo ngồi xổm xuống ôm nó vào lòng, lấy một phần thịt nướng đưa cho nó:
"Yên tâm, không thiếu phần của ngươi đâu."
"Con tiêu hồ ly này của ngươi, giống hệt mèo, thích ăn cá lắm."
Lý Mục Hưu nói.
Tiểu Nhu dùng hai chân nhỏ cầm thịt nướng nhai kỹ, nghe thấy lời của nhị gia, liền nở nụ cười tiêu chuẩn hồ ly, hai mắt cong thành một đường.
Lý Hạo cười cười, xoa đầu nó, để nó ngồi ăn ở một bên, bản thân cũng lấy một phần, ngồi xuống bên cạnh hai vị lão giả, vừa ăn vừa trò chuyện.
"Không lâu nữa đâu, cha ngươi sắp trở về rồi."
Lý Mục Hưu vừa ăn một miếng bánh giòn vừa nói.
"Ồ?"
Lý Hạo kinh ngạc.
Cuộc chiến kéo dài mười mấy năm, cuối cùng cũng sắp kết thúc sao?
"Nghe nói chiến trường Yến Bắc có chút biến cố, bên Thánh cung định rút lui."
Lý Mục Hưu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận