Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 147: Một kiếm chém xuống

Trong số đó, người chấn động nhất chính là Lý Nguyên Chiếu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, người mà mình ở cùng mỗi ngày, ngày ngày vẽ tranh trong sân, hoặc ra ngoài đi câu với nhị gia, lúc rảnh rỗi còn chạy đến nhà bếp nấu nướng làm bánh, sẽ lợi hại đến vậy.
Thập Ngũ Lý cảnh?
Hắn có cảm giác ngạt thở.
Trời ạ!
Nếu để đại nương bọn họ biết thì không phải sẽ kích động đến chết sao?
Nhưng mà... Hạo ca tu luyện như thế nào chứ?
Mình chưa từng thấy hắn đụng đến kiếm bao giờ!
Nếu không phải lời nói cử chỉ của Lý Hạo vẫn khiến hắn có chút cảm giác quen thuộc thì Lý Nguyên Chiếu còn tưởng rằng là yêu vật giả dạng.
Thiếu niên đứng bên cạnh, mang đến cho mọi người áp lực rất lớn, Nhậm Thiên Thiên và Đỗ Thu Nguyệt cùng những người khác, đều ngây người ra như phỗng.
Tuổi tác xấp xỉ, bọn họ vẫn đang quanh quẩn ở Chu Thiên cảnh, còn chưa Kế Hồn.
Về phần Lý Hạo, thế mà đã vượt qua bọn họ hai đại cảnh giới!
Đây không chỉ là yêu nghiệt, mà là quá mức điên rồ!
Nhậm Thiên Thiên nghĩ đến lời của phụ thân, mình là chiến thể bát đẳng nhưng mười tuổi đã lĩnh ngộ kiếm tâm, trong số những người cùng tuổi, độc bộ Kiếm Đạo tuyệt trần.
Đợi sau này ngộ ra Kiếm Đạo đại thành, cũng không kém cạnh khi so sánh với những thiên kiêu đỉnh cao khác... Đây chính là không kém cạnh sao?
Nhìn khuôn mặt nghiêng đang ngẩng đầu lên của thiếu niên, hơi thở của nàng dần dần trở nên gấp gáp.
Vầng trăng tròn đó, vẫn còn lưu lại trong lòng nàng, không thể xóa nhòa.
"Công tử..."
Trước đó Việt Thư Hồng đã từng chứng kiến Lý Hạo dễ dàng giết chết Hổ Bào tiên nhân, mặc dù lúc này hắn cũng chấn động, nhưng ít nhiều vẫn có thể chấp nhận, hắn vội vàng cúi người nói:
"Ta đi thành bắc."
Lý Hạo hơi gật đầu, sự chú ý của hắn đã đặt vào phi kiếm ở thành bắc.
Việt Thư Hồng vội vã đi đến thành bắc, mà cùng lúc đó, kiếm quang đang nhanh chóng xuyên qua bầy yêu ở thành bắc.
Trên thành bắc, vô số mũi tên bay ra.
Lý Phúc đưa ra thân phận của mình, cùng chỉ huy tác chiến với viên tướng thủ thành.
Trong bầy yêu, tám bóng dáng dữ tợn hiện ra chân thân, tụ tập bên cạnh một đạo nhân mặc áo bào vàng, có hai hàng lông mày đỏ rủ xuống ngực.
"Tòa thành nhỏ này, chỉ có ba bốn năm người tu vi Thần Du cảnh, chúng ta có thể giải quyết."
"Nói mới nhớ, sao Cự Lực chân thần vẫn chưa đến?"
"Bọn người ở Hắc Phong sơn mạch kia đang nghĩ gì vậy?"
Những yêu vật này đang nhìn về phía đông, bên kia cũng nên xuất hiện náo loạn mới đúng, trái ngược lại rất yên tĩnh.
"Giết trước rồi nói!"
Một yêu vật giống như chim ưng đột nhiên lao xuống thành trì, muốn lập công trước, tạo ấn tượng tốt với Xích Mi đạo nhân.
Trên thành, một đạo kiếm quang chém ra, là Tống Nguyệt Dao đang vội vã trở về thành.
Nàng không gặp được Lý Hạo, sau khi nhận được tin tức, đành phải đến thành bắc chống địch trước.
Chim ưng cũng là Thần Du cảnh, thấy thế kiếm của Tống Nguyệt Dao hung dữ, lập tức phun ra một đoàn yêu vụ, bao phủ lên thành, thi triển yêu thuật.
Có yêu thuật cản trở, càng ngày càng nhiều yêu vật xông lên thành, cung thủ mất mục tiêu, chỉ có thể rút đao hỗn chiến với yêu vật lên thành.
Những yêu vật khác bên cạnh Xích Mi đạo nhân cũng không dừng lại, lần lượt xông lên giết chóc.
Chớp mắt, Tống Nguyệt Dao đã bị hai yêu vật Thần Du cảnh vây đánh, mau chóng thay đổi sắc mặt, chuyển từ tấn công sang phòng thủ.
Bên kia, gia chủ Lưu gia là Lưu Thuận Thanh, cùng với gia chủ Tề gia, cũng dẫn theo con cháu trong gia tộc, ở đây chống địch.
Thấy tuần phủ sứ trấn yêu ti bị yêu vật vây quanh, bọn họ lập tức hỗ trợ.
Nhưng rõ ràng Thần Du cảnh của đối phương cao hơn bọn họ, rất nhanh ba người đã rơi vào thế yếu.
Lý Phúc thấy vậy, lập tức rút đao tiến lên tiếp viện.
Hắn tu hành một đường đến Thần Du cảnh, không phải công pháp thượng phẩm thì cũng là tuyệt đỉnh, nền tảng thâm hậu, so với những Thần Du cảnh khác mạnh hơn ba phần, rất nhanh đã đánh lui một đại yêu Thần Du cảnh.
Vài đại yêu khác thấy Lý Phúc hung mãnh như vậy, lập tức rút lui, ba con cùng nhau vây quanh Lý Phúc, hung hăng giết chóc, rất nhanh Lý Phúc đã rơi vào thế yếu.
Phụt!
Trong đó có một yêu vật toàn thân mọc đầy lưỡi hái, giống như một con bọ ngựa khổng lồ, đột nhiên dùng một lưỡi câu móc vào cánh tay Lý Phúc, xé rách áo giáp trên lưng hắn.
Một con khác dài bảy tám mét, toàn thân lông tím thô ráp, vung cây gậy trong tay, nhân cơ hội đánh mạnh vào lưng Lý Phúc.
Trước mắt Lý Phúc tối sầm, ngã xuống thành, lập tức ngất đi.
Viên tướng thủ thành thấy vậy, vội vàng ra lệnh cho người đến giúp đỡ.
Bản thân hắn chỉ là Kế Hồn cảnh viên mãn, chưa đến Thần Du cảnh, lúc này vừa mới có ý định đi hỗ trợ, đột nhiên một đại yêu hung dữ đáp xuống trước mặt hắn.
Đại yêu này là một con cóc khổng lồ, toàn thân đều là mụn nhọt và gai nhọn, lúc này thân thể hơi rung lên, những mụn nhọt này phun ra chất độc sền sệt màu xanh lục.
Những tướng sĩ thủ thành bị chất độc chạm vào, áo giáp lập tức mục nát, phát ra tiếng kêu thảm thiết, chết ngay tại chỗ.
"Khốn kiếp!"
Viên tướng thủ thành gầm lên, rút kiếm chuẩn bị liều chết chiến đấu.
Nhưng ngay lúc này, một luồng hàn quang đột nhiên bay tới.
Con cóc yêu như nhận ra điều gì, nhãn cầu vừa chuyển động, khoảnh khắc tiếp theo đột nhiên bị đâm thủng, máu tươi bắn ra, cái đầu to lớn của nó nổ tung, ngay cả thần hồn còn chưa kịp thi triển đã bị tiêu diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận