Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 901: Thông quan Một Hà, hoàng thành sụp đổ (5)

Chương 901: Thông quan Một Hà, hoàng thành sụp đổ (5)Chương 901: Thông quan Một Hà, hoàng thành sụp đổ (5)
Chương 901: Thông quan Một Hà, hoàng thành sụp đỗ (5)
Ngay thời điểm đầu tiên bị tập kích, hoàng thành đã sử dụng Bát Phương kỳ khẩn cấp nhất, truyền lệnh khắp nơi, kêu gọi tăng viện.
Tốc độ của Bát Phương kỳ tuy nhanh nhưng tốc độ hoàng thành sụp đồ còn nhanh hơn.
Nhiều lão nhân ân cư trong hoàng thành cũng lần lượt xuất hiện ra tay, số lượng lên tới hơn ba mươi người, khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng những người họ đối mặt lại là một nam thanh niên áo đen Văn Đạo cảnh và một nữ tử mặc váy tím hoa văn tính xảo, chưa giao chiến được bao lâu thì đã bị giết chết, chỉ còn lại một số ít người đang chạy trồn khắp nơi.
Nam thanh niên áo đen và nữ tử kia thì thản nhiên đi khắp nơi tàn sát, tiện thể đề các trưởng lão của các thế lực yêu ma triệu tập đến thanh trừng người dân trong thành, muốn giết sạch tất cả. Hai người họ tùy ý tàn sát trong thành, không có lực lượng đỉnh cao nào kiểm chế, cứ như đang chơi đùa.
Lúc này, toàn bộ hoàng thành đầy thương tích, trong cung điện nguy nga kia, cũng có không ít kiến trúc bị phá hủy.
Trong cung điện này cũng có Huyền Thiên Thần Hoàng trận nhưng hiễn giờ đã bị tấn công mạnh mẽ phá hủy.
Ảo ảnh thần hoàng do pháp trận ngưng tụ, chưa chiến đấu được bao lâu thì đã nhanh chóng bị xé rách, pháp trận vỡ tan.
Âm! Âm!
Hai lão giả đang trốn chạy khắp nơi, cơ thê đột nhiên nỗ tung.
Nam thanh niên áo đen bay tới, liếc mắt nhìn, tiện tay chụp lấy, thu vào không gian thiên địa của mình, chuẩn bị mang về làm điểm tâm.
Ngay sau đó, hắn ta nhìn về phía cung điện kia, ánh mắt trở nên nghiêm túc và kiêng dè.
Chỉ thấy nơi đó vang lên từng trận giao chiến dữ dội, giữa không trung, di tượng liên tục xuất hiện, mưa gió sắm sét gao thét, đó là chiến trường của Đạo Pháp cảnh, một lời sinh ra vạn vật, ngôn xuất pháp tùy, Văn Đạo Chân Nhân cảnh như bọn họ không thê dễ dàng bước vào.
Mà lúc này, người giao chiến ở đó không phải là lão giả Ma Dương tôn cam gậy, mà là năm sáu bóng người trẻ tuổi.
Bọn họ ra tay tùy ý, thậm chí còn nói chuyện trêu chọc nhau, nhưng công kích lại vô cùng sắc bén. tạo nên một trận thế đáng SỢ.
Âm!
Một bóng người ngã xuống, đập vào quảng trường, đạo bào trên người rách nát, dáng vẻ vô cùng thảm hại. Toàn thân người đó đẫm máu, nhuộm đỏ đạo bào.
Từ trên mặt đất bò dậy nhưng sau khi một thanh niên nhẹ giọng nói chữ "Trân". cơ thê lão đạo lại một lần nữa ngã ngồi xuống đất, mặt đất bên dưới hắn ta cũng nhanh chóng nứt ra, lan rộng khắp nơi như mạng nhện.
Một đấu sáu, cơ thê hắn ta sắp bị đánh nát.
"Chân nhân." ebookshop.vn
Bên cạnh quảng trường, hàng chục bóng người đứng đó, trên người không có vết thương gì nhưng lại không dám nhúc nhích.
Trước đó có người muốn liều mạng nhưng chỉ bị một thanh niên trong số đó niệm một chữ, cơ thể lập tức no tung.
Ngay cả cơ hội nghịch mệnh cũng không có, thậm chí thân hồn cũng không thê thoát ra, trực tiếp tử vong.
Những người khác còn muốn tiếp tục liều mạng nhưng theo từng chữ liên tiếp được thốt ra, tất cả những người cố găng phản kháng đều không ngoại lệ, toàn bộ cơ thể đều nỗ tung.
Trong đó thậm chí còn có cường giả đứng đầu lánh đời Thái Bình đạo cảnh!
Khoảng cách quá lớn như vậy, khiến bọn họ đều thấy rõ sự chênh lệch khủng khiếp giữa Tứ Lập cảnh và Văn Đạo cảnh.
Sự tuyệt vọng bao trùm lên tất cả mọi người, bọn họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào vị chân nhân kia.
Trước đó, những thanh niên đùa giỡn này đã nói, de chân nhân đến chơi với bọn họ, mỗi lần chống đỡ được một chiêu, sẽ tha cho một mạng.
Những kẻ đáng sợ đến cực điểm không biết từ đâu xuất hiện này, coi cuộc tàn sát này như một thú vuIl
Nhưng bây giờ, vị chân nhân kia ra tay, mặc dù giao chiến đữ dội nhưng rõ ràng đang ở thể yếu, không những không giết được bất kỳ ai trong số họ, mà dường như lúc này cũng đã hoàn toàn thất bại.
Tuyệt vọng, sợ hãi, đau buồn, không cam lòng và đủ loại cảm xúc bao trùm lên khuôn mặt của mọi người.
Triều đại thần thánh này đã tồn tại hàng nghìn năm, nơi uy nghiêm và linh thiêng nhất này, lại có thê bị những tên đó de dàng xâm nhập và tùy ý phá hủy, chà đạp.
Tuy nhiên, trước lực lượng tuyệt đối, thậm chí bọn họ không có khả năng phản kháng.
Giống như những chú kiến cần cù, bỗng một ngày nào đó, có một bàn chân lớn không báo trước giảm xuống, giảm nát mọi nỗ lực, mọi tâm huyết của họ thành tro bụi! Kiến hôi!
Tất cả mỌI nguol đều cảm thấy mình giống như những con kiến hôi.
"Đại Vũ thần triều của chúng ta... sắp diệt vong sao?"
Những người đứng trên quảng trường đều là những người đến tăng viện từ khắp nơi nhưng lại bị bắt đến đây.
Đám người Hạ Linh Lung, Hạ Uyên Vũ và Lý Mục Hưu ở đó. Vương gia và những người khác vẫn chưa đến, vì nơi đó xa kinh đô nhất.
Khi đám người Hạ Linh Lung đến, họ vốn nghĩ rằng đây sẽ là một trận chiến đối đầu dựa vào pháp trận nhưng khi đến nơi, họ đã nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc của toàn thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận