Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 1173: Giọt mực trấn áp, tham nợ...

Chương 1173: Giọt mực trấn áp, tham nợ...Chương 1173: Giọt mực trấn áp, tham nợ...
"Ngươi nếu như thích tự chuốc lấy phiền phức, vậy thì ta sẽ chiều theo ý ngươi.” Sau khi trấn áp Thanh Lộc Vương, Lý Hạo lại không thu tay lại, nếu như đã trêu chọc hắn, nào có lý đánh bại là xong.
Hắn đứng dậy, đi về phía Thanh Lộc Vương.
Thanh Lộc Vương đột nhiên nổi giận: "Ngươi muốn làm gì?"
Trong lòng hắn dâng lên một Lluổng hàn ý, đây là chiến trường chư thiên, Thánh Nhân không thể đích thân đến, nếu đối phương thật sự muốn ra tay giết hắn thì dù sau này sư môn thánh địa sẽ báo thù cho hắn, sư tôn sẽ ra tay vì hắn thì đó cũng chỉ là chuyện sau này, ít nhất thì hiện tại hắn chắc chắn sẽ chết.
Nhưng hắn không dám tin, Lý Hạo thật sự sẽ điên cuồng như vậy, lấy mạng đổi mạng!
Lý Hạo thực sự không định giết hắn, vì một thủ hạ bại tướng có thể đánh bại dễ dàng, mà ởi trêu chọc một Chí Thánh, không cần thiết. Hắn đi đến trước mặt Thanh Lộc Vương, quay người, trực tiếp ngồi phịch xuống lưng llJ in:
"Xương cốt cũng không tệ, ngồi thoải mái hơn cái ghế mềm của ta”
Lý Hạo nói với Hồng Nguyệt và Tịch Nhan: "Lấy giấy bút mực ra đây, ta sẽ vẽ ở đây.” Nghe lời Lý Hạo nói, tất cả mọi người đều ngây người nhìn hẳn như nhìn thấy ma vậy.
Lấy Thanh Lộc Vương làm ghế, thế mà lại ngồi ngay dưới mông?
Thanh Lộc Vương tức đến nồi máu dồn lên não, điên cuồng gào thét: "Ngươi nhục mạ ta như vậy, muốn tìm chết sao, ta và ngươi không đội trời chung!”
"Ổn ào, tát miệng.”
Lý Hạo thản nhiên nói, không khí như ngưng tụ thành một sợi roi, đột nhiên quất vào mặt Thanh Lộc Vương.
Hắn tức giận kêu to, càng điên cuồng hơn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng chịu nhục nhã như vậy, ngay cả hoàng huynh của hắn, đăng cơ làm đế vương, nắm giữ thần triều, trước mặt hắn cũng phải cung cung kính kính, khách khách khí khí.
"Ngươi!
Thanh Lộc Vương tức điên lên, bị nhục mạ trước mặt mọi người như vậy, hắn hận không thể lột da mặt, chôn đầu xuống đất.
Nhưng không lâu sau, hắn Lại tỉnh táo trở lại, kiểm chế thu Lliễm những cảm xúc này, nghiến răng, mắt đỏ ngầu, trong lòng thầm nghĩ, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi, sau hôm nay ta nhất định sẽ giết ngươi! Đầu óc hắn tràn ngập những ý nghĩ điên cuồng như vậy nhưng sắc mặt lại nhẫn nhịn, không tiếp tục nói lời tàn nhẫn với Lý Hạo, đối phương dám nhục mạ hắn như vậy, lỡ chọc giận đối phương nổi sát tâm, hắn sẽ thiệt thòi lớn.
Sau khi Thanh Lộc Vương im lặng, những người xung quanh nhìn thiếu niên đang ngồi trên Llưựng Thanh Lộc Vương nhưng ánh mắt đều thay đổi.
Thật là một nhân vật tàn nhẫn, lấy Thanh Lộc Vương làm ghế, đây chính là thực lực có thể để lại huyết tự sao?
"Tám cực cảnh, thế mà lại mạnh mẽ như vậy, Thanh Lộc Vương như vậy Bán Thánh cũng không phải là đối thủ!"
"Mười năm trôi qua, Thanh Lộc Vương tu thành Bán Thánh nhưng lại bị trấn áp dễ dàng, thật là quá đáng SƠ.”
"Nhục nhã như thế, coi như kết thành thù chết rồi, hai người này sau này thành thánh, chỉ sợ còn phải đại chiến nhưng Thánh Nhân khó có thể giết chết, chỉ sợ sẽ bùng nổ đại chiến liên miên”
Nhiều người đều kinh hãi, yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, hành sự quả nhiên đều ngang ngược vô pháp.
Nếu là người khác, ít nhiều cũng sẽ kiêng dè sư môn sau lưng Thanh Lộc Vương, cũng như vị Chí Thánh kia, không dám nhục mạ như vậy.
Xích Quang nhìn mà im lặng. Ngay sau đó nghĩ, sau này vẫn nên tránh xa tên này ra. Trước kia ở Phật môn, dám giẫm chân lên thánh tử, giờ đây trước mặt các thiên tài của chư giới, lại cưỡi trên lưng Thanh Lộc Vương, đây là đệ tử chân truyền của Chí Thánh, tuy rằng đều là đối phương khiêu khích trước nhưng Lý Hạo dám phản kích tàn nhẫn như thế, cũng là gan lớn đến mức đáng sợ. Lâm Thư Hải lặng lẽ liếc nhìn, cũng thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và thiếu niên này, dường như càng ngày càng lớn.
Lâm Thanh Anh thấy Lý Hạo ngồi nghiêm chỉnh, vẫn bình tĩnh vẽ tranh, không hề bị ảnh hưởng, cũng không có ý khuyên can, mặc dù nàng Lo lắng cho thánh địa sau lưng Thanh Lộc Vương nhưng vừa rồi là đối phương khiêu khích trước, nếu sư môn đó biết Lý lẽ, cũng nên giáo huấn Thanh Lộc Vương mới phải.
Nhưng, nghĩ đến việc ở bên trong Kiếm Tổ thánh địa, đạo thai của mình bị phế trước mặt mọi người, trong lòng nàng lại lặng lễ.
Thế gian nhiều chuyện như vậy, những cường giả thực sự, có mấy ai là người thực sự biết lý lẽ?
Nếu biết Lý lẽ, bước từng bước đều gian nan, làm sao có thể đi đến cảnh giới tối cao?
Nàng đột nhiên thấy hơi vô vị, thở dài một tiếng, truyền âm cho Lý Hạo: "Sau lưng Thanh Lộc Vương này là Hỗn Thiên thánh địa, sư tôn của hắn có thể sẽ báo thù cho hắn, ngươi phải cẩn thận."
Lý Hạo hơi dừng bút, nhìn nàng, trong mắt nữ tử này ẩn chứa sự lo lắng.
Lý Hạo cười thoải mái, nói: "Không sao, không thể vì sợ chết, bị người ta bắt nạt chỉ biết nhún nhường, có những người cho dù ngươi dùng lý lẽ thuyết phục hắn nhưng sát khí và oán khí trong lòng hắn, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể càng thêm mãnh Liệt.” Lâm Thanh Anh im lặng, khẽ gật đầu.
"Đừng lo lắng, Lo lắng vì chuyện này, hoàn toàn là Lãng phí."
Lý Hạo cười cười, không muốn nàng vì chuyện của mình mà lo lắng quá nhiều, có tâm tư này, không bằng đi lĩnh ngộ tu luyện.
Sống trên đời, làm sao có thể không vướng bụi trần. Sơn bất nhượng trần.
Núi cao từ trước đến nay đều không tránh khỏi bụi trần, vì vậy mới thành núi cao.
Nghe lời an ủi của Lý Hạo, trên mặt Lâm Thanh Anh cũng dần dần nở nụ cười, gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận