Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 798 - Tình riêng đứt đoạn (3)



Chương 798 - Tình riêng đứt đoạn (3)




Lý Hạo nhìn một vòng, sau đó nói: "Đã đến Thanh Châu một chuyến, tối nay ta sẽ bày tiệc ở Vân Hà lâu trong thành, đến lúc đó sẽ từ từ tụ họp với mọi người."
Nói xong, hắn nhìn sang Lý Nguyên Chiếu đang bày ra vẻ mặt thất thần, vỗ vai hắn cười nói:
"Đừng ngẩn người ra nữa, lát nữa đến Vân Hà lâu, giúp ta nói với chủ quán, bảo nàng ấy chuẩn bị trước những món ăn ngon."
Lý Nguyên Chiếu bị vỗ cho lảo đảo, như thể hồn phách bị đánh trở về cơ thể, hốc mắt ươn ướt.
Lý Hạo cười cười, sau đó nhìn về phía xa xa bên ngoài là Tống Ngự Phong và những đệ tử của Đàn Cung, còn có bóng dáng màu xanh lam đã hóa hình kia.
"Ngươi không được đi!"
Lý Thiên Cương như bừng tỉnh, đột nhiên chắn trước mặt Lý Hạo, trên mặt lộ vẻ tức giận: "Cho dù là ta..."
"Cho dù cái gì?"
Lý Hạo khẽ dừng bước, bình tĩnh nhìn Lý Thiên Cương chắn trước mặt mình, chỉ một ánh mắt bình tĩnh lướt qua, lại đột nhiên khiến khí huyết và khí thế toàn thân Lý Thiên Cương như tắt ngấm, như bị dội nước lạnh.
Hắn ta đứng sững tại chỗ, đột nhiên nhận ra, bây giờ không phải hai năm trước nữa rồi.
Lúc trước cho dù hắn ta có đánh Lý Hạo tàn phế, trói cũng có thể trói về, nhưng bây giờ thì không được rồi.
Hắn ta hơi mất hồn mất vía, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nghiến răng nói: "Bây giờ ta lấy thân phận công tước yêu cầu ngươi, không được rời đi, ngươi phải ở lại thành Thanh Châu!"
Lý Hạo nhàn nhạt nhìn hắn ta, nói: "Nói đến đây, ngược lại nhắc nhở ta, nếu ta nhớ không nhầm thì khi ta bình định Lương Châu, hình như bệ hạ cũng phong tước cho ta, ngươi là công tước, ta cũng là công tước, ngươi là nhị đẳng, ta là tam đẳng, tuy thấp hơn ngươi một bậc nhưng cùng là công tước, ngươi không có quyền ra lệnh cho ta."
"Ngoài ra, chiếu thư phong thưởng của bệ hạ, phiền Lý gia trả lại cho ta, ta sẽ về bẩm báo với bệ hạ, sau này ta và Lý gia không còn quan hệ gì nữa, nếu còn có phong thưởng và chiếu thư, có thể trực tiếp đưa đến lãnh địa của ta."
Mười bốn tuổi trấn thủ thành Thương Vũ, khi đó hắn được phong bá tước, đã được ban lãnh địa, chỉ là chưa từng đến xem nhưng cũng không sao, dù sao thì lãnh địa vẫn ở đó.
Nghe Lý Hạo nói thế, thân thể Lý Thiên Cương run rẩy dữ dội hơn, một công tước chưa đầy mười sáu tuổi, toàn bộ Đại Vũ thần triều chỉ có một mình hắn, hắn ta có chút hoang mang, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Tại sao lại đến mức như ngày hôm nay?
Lý Hạo nói xong, trực tiếp bước qua Lý Thiên Cương, đến trước mặt Tống Ngự Phong và những người khác hàn huyên ôn chuyện.
Tống Ngự Phong ở bên cạnh nghe thấy tất cả những điều này, chỉ âm thầm thở dài tiếc nuối, khi hàn huyên với Lý Hạo cũng tránh nhắc đến những chuyện này.
Nói chuyện vài câu đơn giản, liền hẹn tối nay sẽ tụ tập.
Lý Hạo nhìn về phía Tống Thu Mặc, nữ tử xinh đẹp tựa như thu thủy đứng sừng sững giữa không trung, thanh khiết và cao xa, mang theo hàn khí khiến người ta không thể đến gần, nhưng đôi mắt đó lại giống như dòng nước mềm mại nhất, nhìn chằm chằm vào Lý Hạo.
Hai người nhìn nhau, dường như có rất nhiều lời muốn nói, đều nằm trong ánh mắt này.
Cả hai đều nở nụ cười.
Khi trở về thành Thanh Châu, Lý Hạo và Tống Thu Mặc cùng nhau đi bộ trong thành trì, khi Lý gia ra lệnh cho các tướng sĩ dọn dẹp xác yêu ma trên tường thành.
Phía sau bọn họ, Chúc Hỏa Thần hóa thành một thanh niên lặng lẽ đi theo.
Còn Tịch Nhan đã trở lại cổ tay Lý Hạo, sau khi thương thế của lão gia tử Lý Mục Hưu ổn định, có thể dựa vào thần dược của Lý gia để tự mình dần dần chữa lành, cũng không cần nó tiếp tục điều trị nữa.
"Thì ra là vậy..."
Tống Thu Mặc vừa đi vừa trò chuyện với Lý Hạo, khi cùng Lý Hạo thăm lại chốn cũ này, nàng cũng thuận tiện hỏi Lý Hạo về chuyện liên quan đến tin tức tử vong của hắn.
Lúc này Lý Hạo mới biết, Lý gia đã tổ chức tang lễ cho hắn, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết.
Hắn mỉm cười, cảm thấy như vậy rất tốt, hài đồng kia thực sự đã chết, mãi mãi bị chôn vùi trong vực sâu đó, tang lễ này cũng không coi là lãng phí.
Còn khi Tống Thu Mặc biết được Lý Hạo thoát chết trong miệng yêu thánh, mặc dù Lý Hạo không nói rõ nhưng nàng lại hiểu ra, Lý Hạo đã gặp phải nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng, cũng chẳng trách Lý gia lại cho rằng Lý Hạo đã chết.
Nàng thầm thở dài, không thể tưởng tượng được Lý Hạo đã trải qua những gì trong thời gian qua.
"Ngươi bây giờ, mạnh hơn ta nhiều rồi." Tống Thu Mặc cười nói.
Lý Hạo cũng cười: "Tu luyện thôi mà, cũng chỉ có tác dụng khi trảm yêu, thay vì khen ta tu luyện, ta lại thích ngươi khen tranh của ta hơn."
Tống Thu Mặc chớp mắt, không khỏi bật cười.
Thiếu niên này vẫn khác thường như vậy, không giống với những người khác.
" Lưu thúc!"
Lý Hạo đột nhiên gọi một tiếng, vẫy tay về phía một cửa hàng nhỏ trên phố.
Cửa hàng nhỏ mở một cánh cửa nhỏ, nhìn trộm ra ngoài, dường như vẫn chưa chắc chắn yêu ma đã bị tiêu diệt sạch sẽ hay chưa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận