Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 718 - Giết chết (2)



Chương 718 - Giết chết (2)




Mặc dù trước đây có nhiều mâu thuẫn với hài tử đó, không ưa nhiều hành vi cử chỉ của đối phương song bất mãn thì bất mãn nhưng hắn vẫn luôn coi đối phương là hài tử của mình để dạy dỗ, hy vọng hài tử trở nên tốt hơn.
Nhưng bây giờ, hài tử của hắn đã chết rồi?
Đầu óc Lý Thiên Cương như tê liệt, rất lâu sau, trong hốc mắt hắn mới thấm đẫm những giọt nước mắt nóng hổi.
Hắn nghĩ đến từng cảnh từng cảnh trong tòa đình viện ấy.
Hài tử đó vẽ tranh trong sân, mặt mày tươi cười.
Hài tử đó trò chuyện với nhị thúc, sinh động hoạt bát.
Hài tử đó nằm trên ghế, nhàn nhã lười biếng.
Lần nào cũng vậy, hắn đều cau mày nhìn tất cả những điều này.
Nhưng bây giờ, hắn không thể nhìn thấy nữa rồi.
Ngay cả bóng dáng hài tử đó nô đùa cũng không nhìn thấy nữa!!
"Đây là giả, là giả đúng không, Thanh Thanh."
Giọng nói của Lý Thiên Cương hơi khàn và run rẩy, ở Yến Bắc chứng kiến sự sống chết của hàng chục vạn tướng sĩ, nhìn thấy Lý Phúc và Vũ Huyền chết thảm ngay trước mắt, nội tâm hắn đau đớn tột cùng nhưng chưa từng rơi lệ, hắn nghe phụ thân nói, nam nhi ở chiến trường, chỉ đổ máu chứ không rơi lệ!
Nhưng bây giờ, hắn lại rơi lệ.
Cơ Thanh Thanh chỉ nức nở, lời này nàng không thể trả lời.
"Các ngươi nói Hạo Nhi."
Lúc này, Cơ Vân Thanh bên cạnh đã phản ứng lại, đồng tử của hắn giãn ra, run rẩy như động đất, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ là Lạc Bình?!"
Cơ Thanh Thanh nghe thấy cái tên này, nỗi buồn trong lòng càng không thể kìm nén:
"Lạc Bình là tên ta đặt cho hắn, Thiên Cương, là ngươi nói cho hắn biết sao, là lỗi của ta, là ta hại chết hắn."
Cơ Vân Thanh ngây người, có chút choáng váng.
Hài tử đó, rơi xuống vực sâu rồi sao?
Hắn không thể tin vào những gì mình nghe được, hài tử đó trong trận chiến thiên tài, nổi danh khắp Cơ gia, đánh bại tất cả các thiên tài, dùng thân xác máu thịt của mình chống lại thánh cốt, phá đạo vực, tạo nên huyền thoại bất bại, vậy mà, lại chết ở đây sao?
Một ngôi sao mới đang tỏa sáng bay lên, còn chưa đến thời khắc chói sáng nhất, vậy mà lại nhanh chóng rơi xuống?
"Sao lại thế này, là xích, cái này..."
Cơ Vân Thanh ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy tình hình Tù Thiên đảo nghiêng ngả lúc này, đồng tử của hắn co lại, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Hắn chỉ cảm thấy một luồng khí huyết xông thẳng lên mặt, nỗi buồn trong lòng dâng trào:
"Tại sao không lật đổ bia Uyên Thiên này, tại sao lại lật đổi bia Uyên Thiên bên phía hài tử đó, tại sao?!?!"
Tiếng gào giận dữ của hắn truyền đến đảo, những người đẩy bia trước đó đều hơi đổi sắc mặt, nếu có thể lựa chọn lại, bọn họ cũng sẽ cân nhắc đẩy bia này trước nhưng tình hình lúc đó thực sự rất cấp bách, không thể quan tâm quá nhiều.
"Ta thà để chúng ta rơi xuống còn hơn là hài tử đó, hắn mới bao nhiêu tuổi, hắn mới bao nhiêu tuổi!!"
Cơ Vân Thanh đau buồn gào thét, không ngoa khi nói rằng đó là thiên tài xuất sắc nhất của Cơ gia trong cả vạn năm, với ba đạo vực bất bại, phá vỡ truyền thuyết, còn được thánh nhân để mắt tới, vậy mà, lại cứ thế ngã xuống.
Hắn không thể chấp nhận, ánh sáng hy vọng tương lai của Cơ gia cứ thế mà tắt ngấm.
"Các ngươi đáng chết, các ngươi đều đáng chết!!"
Trong hốc mắt của Cơ Vân Thanh tràn đầy tơ máu, trong nỗi buồn dâng lên sát ý ngút trời, giận dữ nhìn những người trên đảo.
Mọi người đều thay đổi sắc mặt, lão giả Đạo Vực cảnh bên trong đám người cũng màng sắc mặt khó coi, Cơ Vân Thanh cũng là Thái Bình đạo cảnh, cho dù hắn đốt cháy thần hồn cũng không phải là đối thủ của hắn ta, dù sao thì trạng thái của hắn quá kém.
Lý Thiên Cương nghe thấy tiếng gào giận dữ của Cơ Vân Thanh, cả người run lên, cũng nhận ra nguyên nhân.
Nhìn sợi xích duy nhất còn lại dựng đứng giữa trời, hắn chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, có một cảm giác không nói nên lời, thậm chí muốn nôn ra máu.
Chẳng phải điều này có nghĩa là, hắn đã gián tiếp hại chết Lý Hạo sao?
Nếu hắn không đến, bọn họ sẽ không ở trên sợi xích này, hai sợi xích bị cắt đứt, chắc chắn sẽ không phải là sợi xích của Lý Hạo!
Nghĩ thông suốt điểm này, hắn chỉ cảm thấy đầu óc lại như nổ tung, có cảm giác đạo tâm bị thiêu hủy.
Chính tay mình chôn vùi Lý Hạo sao?!
Nhưng rõ ràng hắn chỉ muốn đuổi theo để xin lỗi.
Tại sao lại thành ra thế này?
Đôi mắt Lý Thiên Cương thất thần, ngây ngốc không nói nên lời.


Trong vực sâu.
Khi bị bia Uyên Thiên đập xuống, lực đập của bia Uyên Thiên rơi nhanh như vậy khiến Lý Hạo cảm thấy đau đớn cả thân xác.
Rơi xuống gần vực sâu, gần yêu thánh, Lý Hạo mới khó khăn đẩy bia Uyên Thiên trên người ra, lau máu trên mặt, sau đó nhanh chóng trèo lên phía bên kia của bia Uyên Thiên, đồng thời kích hoạt ấn ký thánh nhân trong cơ thể.
Lúc này chỉ có ấn ký thánh nhân này mới có thể giúp hắn thoát thân.
Theo ý thức chạm vào, ấn ký đó tỏa ra ánh bạc nhưng sau một lát lại co lại, trở về như cũ.
Sắc mặt Lý Hạo đột nhiên thay đổi, lại chạm vào, ánh bạc tỏa ra nhưng lại trở về như cũ.
Bị yêu ma này cản trở sao?
Trong lòng Lý Hạo vừa kinh vừa giận, liên tục chạm vào nhưng đều như vậy.
Bóng tối và mùi hôi thối bao trùm xung quanh, bảy tám xúc tu trước đó quấn quanh xích cũng vỗ tới hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận