Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 880: Cực đạo thành thánh (3)

Chương 880: Cực đạo thành thánh (3)Chương 880: Cực đạo thành thánh (3)
"Ma tộc?”
"Không sai, cực đạo thành thánh là phương pháp đã thất truyền từ lâu, cũng là phương pháp tà ác nhất, một khi bị thánh nhân phát hiện, chắc chắn sẽ gây ra đại họa."
Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, không ngờ tên điên Khương Lập Trần này lại biết nhiều như vậy, quả nhiên là xuất thân hoàng gia.
"Thế nhưng, Ma tộc cũng được, Thần tộc cũng được, đều không có gì khác biệt, ít nhất là không có ác ý với chúng ta." Lý Hạo truyền âm trả lời hắn.
Khương Lập Trần suy nghĩ một chút, đáp lại: "Cũng đúng."
Sau đó hắn tiếp tục đi tìm Nhậm Thiên Thiên, dạy nàng luyện kiếm.
Lý Hạo cũng đã ăn no, tiếp tục vẽ tranh cho Ứng Tiêu Tiêu, kinh nghiệm Họa Đạo tăng lên vùn vụt. ...
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong tiểu viện cũng có thêm một lão già và một thiếu nữ.
Khoảng sân không lớn, dường như mỗi người đều có cách giải trí riêng.
Hai ngày sau, Lý Hạo nhận được tin tức từ hoàng thành, Vương gia đã có tin tức của Phong lão! Biết được tin này, Lý Hạo lập tức có chút kích động, quả nhiên, hồn phách mất tích của Phong lão, là ở trong Một Hà.
"Thiên Thiên, ngươi luyện kiếm trong viện cho tốt, cửu vương gia, ta đến Vương gia một chuyến, ngươi có muốn đi theo không?"
"Vương gia? Không đi, không đi."
Khương Lập Trần không kiên nhẫn vẫy tay, nói: "Ngươi đi nhanh về nhanh, ta sẽ thay ngươi dạy bảo tiểu đồ đệ này của ngươi."
"Nàng không phải đồ đệ của ta."
"Có gì khác biệt, đi đi."
Lý Hạo lại nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu và lão già bán trà, giờ hắn cũng biết tên của lão già bán trà, mặc dù không biết là tên thật hay tên giả, tên là Ứng Lê Chung.
"Hai người còn muốn đi theo ta không?"
Ứng Lê Chung nhìn Ứng Tiêu Tiêu đang dược dược dục thí, lắc đầu nói: "Tiểu thư, xung quanh Vương gia đều là Một Hà, chúng ta đừng đi xen vào náo nhiệt nữa."
Ứng Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, nói: "Ừm, vậy chúng ta sẽ ở đây chờ ngươi trở vê. "
"Được, vậy làm phiền hai người và cửu vương gia, giúp ta trông nom Phong lão."
Lý Hạo gật đầu, mặc dù mới quen biết không lâu nhưng bằng hữu một chén rượu, quen biết không cần quá lâu.
Giao phó Phong lão cho bọn họ, Lý Hạo vẫn khá yên tâm.
Từ biệt mọi người, Lý Hạo liền mang theo Chúc Hỏa Thần và Tịch Nhan, đến Vương gia ở Vân Châu.
Một đường đuổi gió rượt trăng, vượt qua núi non sông hồ, mặc dù đi đường thẳng nhưng giữa đường cũng phải ngang qua sáu bảy đại châu, quãng đường gần dài trăm vạn dặm.
Nhưng lần này Lý Hạo không có tâm trạng thưởng ngoạn phong cảnh, du sơn ngoạn thủy, chỉ vội vã lên đường.
Chúc Hỏa Thần phi nhanh một đường, bốn vó lửa xé tan bầu trời, một ngày sau, bọn họ đã đến địa giới Vân Châu.
Tại Vân Châu, rất nhiều thế lực và môn phái giang hồ mọc lên nhưng đằng sau đều có bóng dáng của Vương gia, từ sau khi tước quyền binh trấn ải của đế đô, tay chân của Vương gia đã thâm nhập vào những thế lực giang hồ này, lấy danh nghĩa môn phái để luyện binh, nếu thật sự có yêu ma xâm phạm Vân Châu thì sẽ thấy Vân Châu là một khối sắt.
Những môn phái giang hồ tưởng chừng như là binh lính tản mát nhưng khi lấy ra binh giáp thì tỉnh xảo đến mức đủ để yêu ma phải tránh lui.
Đối với việc này, vị lão nhân gia ở đế đô kia có nhắm một mắt mở một mắt hay không, cũng không rõ.
Chúc Hỏa Thần hạ xuống, đáp xuống bên ngoài phủ Thần Tướng của Vương gia.
Phủ Thần Tướng hùng vĩ tráng lệ này nằm ở trung tâm thành Vân Châu, giống như có địa vị bá chủ tuyệt đối, trên đó đề năm chữ phủ Thần Tướng Thiên Chiêu, ánh vàng rực rỡ, khiến người ta nhìn mà sinh ra cảm giác sợ hãi.
Thấy Chúc Hỏa Thần tỏa ra hơi thở yêu ma, những người canh gác bên ngoài phủ Thần Tướng giật mình nhưng rất nhanh đã nhận ra điều gì đó, vội vàng vào báo tin.
Khi tin tức truyền ra, phủ Thần Tướng Thiên Chiêu lập tức bùng nổ chấn động.
Vị Hạo Thiên tướng quân ở xa tận hàng triệu dặm, lại có thể đến Vân Châu rồi!
Đối với vị thiếu tướng đã gây ra vô số sóng gió gần đây, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, thật sự quá trẻ tuổi, mười sáu tuổi đã lập được chiến công hiển hách, chinh chiến vô số, hoàn thành công huân mà vô số võ tướng mơ ước.
Chỉ nghe tên thôi cũng khiến người ta cảm thấy phấn khích tò mò.
Thiếu niên đó đã phủ lên mình một lớp màu sắc thần thoại mơ hồ.
"Thật hay giả vậy, vị Hạo Thiên tướng quân đó lại có thể đến Vương gia chúng ta ư?" "Nghe phụ thân nói, hắn chưa từng gặp vị tướng quân đó ở triều đình, hắn có vô số vinh quang nhưng vẫn chưa từng lên triều!"
"Sao hắn lại đến đây?"
"Nghe nói là đến vì Một Hà."
"Một Hà? Vậy thì thú vị rồi, là đến Vương gia chúng ta để học hỏi kinh nghiệm sao, cũng để ý đến bảo vật trong kho tàng công đức sao?"
"Nếu không thì sao, kho tàng công đức, ai mà không thèm, nếu không có kho tàng công đức, ta còn không biết Võ Đạo còn có cảnh giới cực hạn."
"Đi đi đi, mau đi gặp mặt rồi nói sau."
Rất nhiều thế hệ trẻ của Vương gia cũng đều phấn khích kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận