Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 334 - Phán quyết của Liễu Nguyệt Dung (4)



Chương 334 - Phán quyết của Liễu Nguyệt Dung (4)




"Long chủ, nghe nói mấy hài nhi mà ngươi dạy dỗ đều ngã xuống ở Thiên Môn quan kia rồi, thật đáng tiếc."
"Ngươi đến đây muốn đánh nhau hay gì?" Ánh mắt lão đạo lạnh lùng.
"Ta chỉ đau lòng thay ngươi thôi, sao lại trút giận lên người ta chứ..."
Nữ tử diễm lệ tỏ vẻ yếu đuối vô tội, chớp mắt nói: "Ta đến đây để hỏi ngươi, đề nghị trước đó của ta ngươi đã cân nhắc thế nào rồi, có muốn gia nhập đại quân của chúng ta không, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy."
Lão đạo cau mày, rơi vào trầm mặc.
"Ngươi còn lo lắng điều gì, chân nhân của Càn Đạo cung kia không dám bước ra đâu."
Nữ tử diễm lệ nhẹ nhàng nói: "Nếu không thì hoàng thành Thánh Đô kia sẽ sụp đổ trong chớp mắt, hóa thành tro bụi."
"Đây là cơ hội ngàn năm có một, năm xưa những nhân tộc kia tùy ý bành trướng, ép chúng ta phải rời khỏi quê hương, chỉ có thể chen chúc sinh sống ở rìa Đại Hoang Thiên, chúng ta sớm nên giết trở về từ lâu rồi!"
Nói đến đây, trên khuôn mặt diễm lệ của nàng ta lộ ra vẻ sát khí.
Lão đạo chậm rãi hỏi: "Nếu muốn tấn công Lương Châu thì các ngươi định đi từ hướng nào?"
"Ban đầu là định để ngươi phối hợp, trực tiếp tiến vào từ Thiên Môn quan này."
Biểu cảm của nữ tử diễm lệ lại trở nên nhẹ nhàng quyến rũ:
"Nhưng mấy ngày trước nghe được một số tin tức rằng Lý gia thành Thanh Châu đã xảy ra chuyện lớn, thiên tài yêu nghiệt được gọi là đệ nhất Đại Vũ triều ngàn năm kia đã bỏ nhà ra đi, bị đày đến đây, bên cạnh hắn có Tứ Lập cảnh âm thầm bảo vệ, tin rằng ngươi đã gặp rồi."
"Cho nên, nếu tiếp tục tấn công từ Thiên Môn quan thì phải đụng độ với Tứ Lập cảnh trước, tổn thất quá lớn, có phần không đáng."
"Chúng ta đã thay đổi lộ trình rồi."
"Nếu quan ải này đã trở thành khúc xương cứng, vậy thì chúng ta cứ vòng qua trước, đợi san bằng Lương Châu xong, chỉ còn lại một quan ải nhỏ bé này thì là gì nữa đâu, đến lúc đó quay lại nếm thử mùi vị của lão già nhân tộc kia..."
Tuyết đông bay lất phất phủ lên trời đất một lớp áo bạc.
Từng cơn gió lạnh thổi qua quan ải.
Trong sân nhỏ có hàng rào.
Nhậm Thiên Thiên luyện kiếm trên tuyết, gió kiếm hú lên, cuốn theo những bông tuyết bay xung quanh, thân hình nàng di chuyển nhẹ nhàng, thoắt ẩn thoắt hiện như bươm bướm, thế kiếm nhẹ nhàng.
"Chiêu kiếm chỉ là hình thức bên ngoài, ngươi phải lĩnh hội được quỹ tích, ý vị và chân ý của kiếm."
Bên cạnh, Lý Hạo ngồi xổm trên tuyết, đang nghiêm túc nặn một người tuyết.
Hắn vỗ vỗ, nắn nắm, vuốt vuốt trên đó, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn thiếu nữ đang luyện kiếm, mở miệng chỉ bảo vài câu.
Nhậm Thiên Thiên nghe vậy liền dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Quỹ tích của kiếm?"
"Ừ."
Lý Hạo gật đầu, thấy người tuyết thiếu hai cành cây làm tay, lập tức đứng dậy, cúi người nhặt một cành cây bên ngoài phòng củi:
"Nhìn đây, ví dụ như thế này."
Hắn cầm cành cây, nhẹ nhàng giũ một cái, tuyết bám trên cành cây rơi xuống, sau đó hắn nhẹ nhàng quất một cái, cành cây như xuyên hoa trở về, hứng hết toàn bộ tuyết vừa giũ, thậm chí còn khôi phục lại hình dạng như lúc mới nhặt.
Nhậm Thiên Thiên nhìn mà ngây người.
"Kiếm của ngươi phải liên kết với môi trường xung quanh, như vậy mới đủ chặt chẽ, đủ sắc bén." Lý Hạo nói.
Hắn quay lại trước người tuyết, nhẹ nhàng giũ tuyết trên cành cây, sau đó cắm lên người tuyết, làm hai cánh tay bằng cành khô.
Nhậm Thiên Thiên chìm vào suy tư, cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, một lúc sau, lại tiếp tục luyện tập.
Những ngày này, ngoài Lý Hạo thỉnh thoảng chỉ bảo, Lý Hồng Trang và Tống Thu Mặc cũng sẽ chỉ dạy nàng vài câu khi rảnh rỗi.
Nhưng lời chỉ dạy của bọn họ, cũng giống như Lý Hạo, đều không dừng lại ở chiêu kiếm bên ngoài, mà xuất phát từ góc độ của tông sư, nói sâu hơn về sự hiểu biết của mỗi người đối với Kiếm Đạo.
Loại chỉ bảo này có tốt có xấu, điểm xấu là nói như gió như sương, khó mà suy nghĩ thấu hiểu.
Còn điểm tốt là, nếu ngộ tính đủ cao, một khi hiểu được ý nghĩa của nó, Kiếm Đạo sẽ tiến triển nhanh như chớp, dùng kiếm ý để ngự kiếm, tương đương với việc lĩnh ngộ và theo đuổi con đường tông sư của chính mình trước thời hạn.
Nhậm Thiên Thiên tiếp tục luyện kiếm.
Còn Lý Hạo thì tiếp tục nặn người tuyết thứ hai.
Ngoài quan ải, đột nhiên có một con ngựa già phi nước đại đến.
Xích huyết mã phi nước đại vào trong quan ải, đến trước sân nhỏ mới dừng lại.
Lý Hồng Trang đang trông coi bếp lò, phát hiện tình hình, nèn chạy ra khỏi sân nhỏ như bay.
"Ngươi là... Huyền Tự doanh Lương Châu?"
Lý Hồng Trang nhìn thấy huy hiệu bạc trên áo giáp của lão binh, đôi mắt lập tức sáng lên, nói: "Ngũ ca đến Lương Châu rồi sao? Hắn đến để gấp rút chi viện sao?"
Lão binh xuống ngựa, nhanh chóng cúi người hành lễ, hai tay dâng quân báo:
"Tướng quân vừa đến Lương Châu, đặc biệt phái ta đến đưa quân báo cho thống soái."
Lý Hồng Trang giơ tay nhận lấy, nhanh chóng lật xem.
Rất nhanh, sắc mặt nàng hơi thay đổi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lẽo:
"Những yêu ma này, dám cả gan mang mưu đồ với Lương Châu!"
Gấp lại quân báo, nàng hít sâu một hơi, nói với lão binh: "Đường xa, nếu không ngươi vào nghỉ ngơi một chút?"
"Không cần, tướng quân còn đang đợi ta hồi âm, thống soái có tin tức gì để ta mang về không?"
Lão đầu cúi đầu cung kính nói, trong lòng cũng kinh ngạc, hắn từ ngoài quan ải phi nước đại đến đây, dọc đường nhìn thấy không ít thi thể yêu ma, ngay cả thành Thương Nhai hùng vĩ trước kia, cũng như lời đồn, bị yêu ma đánh sập, vốn tưởng rằng đây là doanh trại quân đội thê lương, không ngờ lại là một sân nhỏ có hàng rào ấm áp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận