Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 216: Từng hứa với nhân gian đệ nhất lưu

Dù sao, trong Thính Vũ lâu của Lý gia có rất nhiều kiếm thuật, không biết có bao nhiêu kiếm thuật thượng phẩm, cho dù ngầm thu thập được Âm Dương Điển Phân Kiếm thì cần gì phải cho Lý Hạo học chứ?
Lý gia có kiếm pháp tuyệt phẩm!
Tinh lực có hạn, muốn luyện cũng phải cho Lý Hạo luyện kiếm pháp tuyệt phẩm, sao có thể lãng phí thời gian vào một môn kiếm thuật thượng phẩm được?
Nghĩ đến đây, Tống Ngự Phong cảm thấy tim mình nhói lên, nếu như vậy, dường như chỉ có một cách giải thích.
Đó chính là, Lý Hạo thật sự chỉ xem qua một lần kiếm phổ, là đã học được!
Hơn nữa còn luyện đến cấp độ Chân Thái!
Nghe tôn nữ nói, dường như có một quá trình, lần đầu tiên bộc lộ là cấp độ hoàn mỹ, sau đó mới là một bước Chân Thái, bỏ qua tối cao ... Chết tiệt, vẫn không thể chấp nhận được!
Cho dù là kiếm tiên chuyển thế, cũng chỉ đến vậy thôi... Sắc mặt Tống Ngự Phong co giật, có chút thất thần nhìn ra ngoài Đàn Cung, cuối cùng thì Lý gia làm thế nào mà sinh ra được một hài tử như này vậy?
Một lúc lâu sau, Tống Ngự Phong mới hoàn hồn, nghĩ đến chuyện thanh lâu, không khỏi cười khổ:
"Tên tiểu tử này cũng thật dám nhận lời, không biết mình bao nhiêu tuổi à."
Nghe vậy, sắc mặt Tống Nguyệt Dao hơi thay đổi.
Tống Ngự Phong như nghĩ đến điều gì, vỗ trán, vội vàng nói:
"Bọn họ không mặc đồng phục chứ?"
Việc đã đến nước này, ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.
Huống hồ, một buổi giảng dạy của Lý Hạo, hiệu quả tốt đến mức khoa trương, hơn cả một hai năm khổ tu của những học viên này, để bọn họ nghỉ ngơi một chút cũng không có vấn đề gì.
Nhưng đừng làm mất mặt Đàn Cung là được.
"Cái này thì không."
Vị tiên sinh Hắc điện nói.
Tống Ngự Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười đáp:
"Tên tiểu tử này vẫn có chừng mực."
Lúc xuống núi, Lý Hạo gặp được vị hoàng tử làm thơ Khương Hãn Tinh.
Đối phương biết được Lý Hạo sẽ đi chơi thanh lâu, ngạc nhiên một hồi, lập tức đi theo ké, nói cũng muốn mở mang tầm mắt.
Lý Hạo cũng không để ý, mặc hắn đi theo.
Vân Yên lâu, đây là thanh lâu số một thành Thanh Châu.
Ở đây không phải cứ có tiền là được mua vui, ngày thường chủ yếu là các công tử thế gia tụ tập, ở đây ngâm thơ sáng tác.
Còn thường xuyên tổ chức hội đấu thơ, cần phải giành được giải nhất, mới có thể gặp được cái tên đầu bảng của Vân Yên lâu, cũng chính là Hồng Uyển Nhi cô nương nổi tiếng khắp một châu.
Đợi Lý Hạo và những người khác đến nơi thì ở đây cũng đang tổ chức hội thi thơ.
Dùng bạc để vào cửa, dùng thơ để nghe khúc nhạc giao lưu.
Tuy nhiên, những đệ tử Bạch điện này đều là võ giả, từ nhỏ đã tập võ, tùy tiện ngâm vài bài thơ nổi tiếng của đại nho lưu truyền thiên hạ thì được, nhưng để tự mình làm thơ thì sao có thể?
May mà Lý Hạo đã chuẩn bị từ trước, hứa sẽ thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ thì đương nhiên sẽ không để bọn họ thất vọng mà về.
"Lại đây, mỗi người một bài, các ngươi chép lại."
Lý Hạo triệu tập mọi người.
Chu Tranh thích thơ từ, thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, bản thân hắn đã lén chuẩn bị hai bài, nhưng không ngờ, vị võ giả thiên tài này cũng có thơ.
Phải biết rằng, thơ tham gia thi thơ, đều phải do mình làm, chép của người khác sẽ bị người ta cười chê.
Lần trước Khương Hãn Tinh đã từng thấy tài làm thơ của Lý Hạo, thấy giọng điệu Lý Hạo lớn như vậy, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thất vọng, mỗi người một bài, có thể là thơ hay gì được.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã trợn tròn mắt.
Lý Hạo chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng thơ để khoe khoang, đương nhiên cũng sẽ không giống như những kẻ xuyên không đạo văn, từng bài từng bài vắt ra, từng bài từng bài mang đi giả vờ.
Lúc này hắn trực tiếp lấy cả một quyển ra.
Rất nhanh, cả hội thơ đều sôi sục lên.
Theo từng bài thơ tuyệt tác ngàn năm ở thế giới của Lý Hạo được ngâm lên ở thế giới này, cả tòa Vân Yên lâu đều từ náo nhiệt đến sôi sục, rồi từ sôi sục đến tĩnh lặng.
"Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi.....!"
Dịch nghĩa là: Sông Hoàng Hà lưng trời tuôn nước, xuống biển rồi có ngược lên đâu....!"
Chu Tranh lẩm bẩm ngâm nga, ngây như phỗng, cảm nhận được khí thế hùng tráng và hào hùng.
"Vô nhân phù ngã thanh vân chí, ngã tự đạp tuyết chí sơn điên!"
Dịch nghĩa là: Không ai đỡ ta thanh vân chí, ta tự đạp tuyết đến núi cao!"
Trong mắt Khương Hãn Tinh lóe lên tia sáng, âm thầm nắm chặt tay, hai câu này như đang kể lại hoài bão ẩn sâu trong lòng hắn.
"Hải đáo vô biên thiên tác ngạn, sơn đăng tuyệt đỉnh ngã vi phong!"
Dịch nghĩa là Biển đến không bờ trời thành bến, núi lên tận đỉnh tuyết thành nóc!
Mã Cảnh thấy Lý Hạo giao bài thơ này cho mình mang lên đài, kích động đến mức mắt đỏ hoe, mặc dù bản thân hắn không thể làm thơ nhưng ít nhất cũng có thể thưởng thức.
Hai câu này như đang kể lại về thiếu niên tuyệt thế trước mắt.
Thiên hạ có hàng triệu thiên tài nhưng chỉ có thiếu niên trước mắt leo lên đến đỉnh cao, đứng trên đỉnh núi, trở thành đỉnh núi cao hơn!
"Dữ sinh câu lai nhân trung thủ, duy ngô dữ thiên đồng tề thọ..."
Dịch nghĩa là Sinh ra đã là người đứng đầu, chỉ riêng ta trường tồn với đất trời...
"Nhất thân chuyển chiến tam thiên lý, nhất kiếm tằng đương bách vạn sư... ."
Dịch nghĩa là Một mình xông trận ba nghìn dặm, một kiếm đương đầu mấy vạn thằng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận