Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 1117: Hạo Thiên, lại gặp mặt! (3)

Chương 1117: Hạo Thiên, lại gặp mặt! (3)Chương 1117: Hạo Thiên, lại gặp mặt! (3)
Kiếm quang đen kịt theo Quy Hư lao đến trong nháy mắt, hai vị Phật tử kia muốn né tránh nhưng kiếm khí đến quá nhanh, cương khí Phật Đạo trên thiên địa pháp tướng của bọn họ vừa mới hiện ra, đã bị kiểm quang chém tan, thiên địa pháp tướng bị chém đứt, nhục thân bị ép ra khỏi thiên địa pháp tướng.
Kiếm khí này không lấy mạng bọn họ, ngược lại giống như một roi da, quất cho bọn họ bay ra khỏi thiên địa pháp tướng, hung hăng đập vào pháp trận vừa mới ngưng kết lại.
Ẩm ầm ầm!
Ba tiếng nổ lớn vang lên, ba vị Phật tử đều bị kiếm thế đánh bay vào pháp trận, Phật quang trên tăng y nhâp nháy nhưng lại ảm đạm tắt ngẩm, nhục thân chấn động, phun ra máu tươi.
Lý Hạo không truy kích, thu kiếm lại, chỉ nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng.
Một kiếm phá tuyệt học, một kiếm đánh bại ba người!
Nhìn thấy ba vị Phật tử kia ngã xuống từ trên pháp trận, sự phần khích trên mặt của rất nhiều đệ tử Phật môn dưới đài như đông cứng lại, giồng như bị người ta bóp cổ họng, đồng thời còn bị tát một cái thật mạnh, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Chưởng pháp Thế Tôn Phật Đà thế mà lại thất bại?
Ba vị Phật tử, thế mà lại không địch nổi một kiểm của Lý Hạol
Giới thạch chiếu rọi, nhìn thấy cảnh. này, mọi người ở Thương Lan giới đều kinh hãi đến mức không nói nên lời. Thân hình thiếu niên đứng thẳng tắp trên chiền đài, tay cẩm thanh kiểm đen dài ba thước, như một vị kiểm thần thiểu niên, đánh bại hết thảy thiên tài !
"Đây chính là Kiếm Đạo chân chính của hắn..."
Hạo Nguyệt thánh tử ngây người nhìn bóng dáng của Lý Hạo, là một kiểm khách, hăn càng có thể hiểu được kiếm của Lý Hạo, Kiếm Đạo này quá đáng sợ, dường như ẩn chứa đạo niệm cực hạn, không có thứ gì là không phá nổi!
Là một thanh kiếm, đối phương đã phát huy sự sắc bén đến cực hạn. Viêm Đạo có thể chém, Phật quang có thể chém, tựa như có thể chém đứt mọi thứi
Trước đó hắn còn muốn cùng Lý Hạo so tài thêm lần nữa, lần bế quan này hắn có tiến bộ, muốn đòi lại sự sỉ nhục trước đó nhưng lúc này, hắn lại sâu sắc nhận ra, khoảng cách khủng khiếp giữa hai người. Đối phương giống như sư tôn của hản, trừ việc chưa thành thánh thì Kiểm Đạo này của hắn, không hề kém cạnhl
Trên đài, Lý Hạo đánh bại ba vị Phật tử, không ra tay tàn nhân, dù có chặt đứt cánh tay cũng có thể tái sinh, nơi này dù sao cũng là Phật Môn thánh địa, hắn vân thủ hạ lưu tình.
'Ừm?"
Đột nhiên, Lý Hạo phát hiện ra, hương hỏa tụ tập từ bổn phương lại càng nhiều hơn.
Hắn hơi sửng sốt, không khỏi cảm thây có chút kinh ngạc, lại có chút châm chọc.
Có vẻ như, ngay cả Thương Lan giới vồn chịu ảnh hưởng sâu sắc của Phật môn thì bản chất của con người vân là kính sợ kẻ mạnh, đây là bản tính. Luật lệ kẻ mạnh cắn nuốt kẻ yếu được áp dụng ở khắp chư thiên, mặc dù hiện tại hắn bị gán cho danh hiệu ma đạo nhưng khi thể hiện ra sức mạnh mạnh mẽ, hắn vẫn thu được rất nhiều hương hỏa.
Sau lưng Lý Hạo, Lâm Thanh Anh có chút thất thần, trước đó ở Kiếm Tổ thánh địa, nàng đã từng thấy một kiếm của Lý Hạo khiến cả thánh địa phải lu mờ, vậy thì đây chính là Kiếm Đạo của bản thân Lý Hạo sao?
Nàng không ngờ rằng thiếu niên toàn thân đầy thương tích mình nhặt về lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy.
Đây chính là đệ tử của Chí Thánh? Nàng chăm chú nhìn bóng lưng của Lý Hạo, trong lòng thu lại suy nghĩ, nắm chặt thanh kiếm trong tay, lặng lẽ đứng trong bóng tối của đối phương. Trên chiến đài, sau khi ba vị Phật tử bị đánh bại, xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh.
Xích Quang nhìn Lý Hạo thật sâu, trong lòng tuy cảm thấy khó chịu nhưng hắn không thể không thừa nhận, Lý Hạo rất mạnh, không phải người mà hắn hiện tại có thể sánh bằng.
Những người khác vốn còn muốn tranh giành vị trí đầu tiên cũng đều im lặng không nói, muốn giành vị trí đầu tiên thì phải đánh bại Lý Hạo, nếu không thì thắng những người khác cũng chăng có ý nghĩa gì.
Ngọn núi cao sừng sững này ở đây, có cảm giác như ngưỡng mộ một ngọn núi cao.
Lâm Thư Hải khẽ thở dài, lắc đầu, một tia suy nghĩ trong lòng đã thu lại. "Xem ra, hương hỏa của trăm thành phải tặng cho hậu bối này rồi, không biêt hãn xuất thân từ môn phái nào. " Văn Thánh khẽ mỉm cười.
Câu nói sau được nói một cách tùy ý nhưng hắn lại liếc nhìn Phật Tôn, lời này không hề đơn giản.
Phật Tôn cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của Văn Thánh, lời nói có vẻ tùy ý, nếu không suy ngẫm kỹ, chỉ cảm thấy là một câu nói vô nghĩa nhưng Phật Tôn biết, Văn Thánh sợ mình ra tay với thiếu niên kia, lời nói lúc này là để cảnh tỉnh hắn.
Một thiếu niên có thể biểu hiện như vậy, nếu nói chỉ xuất thân từ thế lực đỉnh cao của thần triều thì có vẻ hơi khoa trương.
Trừ khi là Thánh Nhân chuyển thế, dựa vào ký ức kiếp trước, hoặc là có Thánh Nhân chỉ điểm phía sau và có khả năng là đệ tử của Chí Thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận