Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 371 - Bài học cuối cùng ta dạy cho các ngươi (4)



Chương 371 - Bài học cuối cùng ta dạy cho các ngươi (4)




Sắc mặt Lý Hạo hơi thay đổi, thần hồn bay ra khỏi đỉnh đầu, lơ lửng trên không trung của thành Đại Nhạc, liền thấy yêu triều cách xa trăm dặm trước đó, lúc này đã chạy tới.
Mà trên khắp các nơi trên đầu thành, đều có những bóng dáng tông sư đã luận đạo trước đó, bọn họ đã lên các bức tường thành ở khắp nơi, cùng với quân thủ thành, chuẩn bị đón nhận yêu triều này.
Tam Bất Hủ cảnh kia cũng chú ý tới, sắc mặt hơi thay đổi, nhanh chóng lao đêbs.
Trong yêu triều đó, còn có đại yêu Tam Bất Hủ cảnh, chỉ dựa vào những tông sư kia, khó có thể chống đỡ.
Lý Hạo chỉ nhìn một cái, rồi lại đuổi theo tiểu yêu vương Vạn Sơn, Long Tiêu kiếm rời tay, đuổi giết tới.
Tiểu yêu vương Vạn Sơn vung một chưởng về phía sau, bị Long Tiêu chém tan, trong lòng hắn bi phẫn nhưng không dám quay đầu lại, lần đầu tiên cảm thấy một khắc đồng hồ lại dài đăng đẵng, Cao bá vẫn chưa trở về!
Cổng thành ngay trước mắt, tiểu yêu vương Vạn Sơn đã nhìn thấy đại quân yêu ma bên ngoài thành, chỉ cần có thể hội ngộ với đại quân, hắn có thể thu liễm khí tức ẩn núp trong đó, khó mà bị truy đuổi.
Nhưng ngay lúc này, một luồng hơi thở tử vong lạnh lẽo truyền đến từ phía sau.
Tiểu yêu vương Vạn Sơn đột nhiên quay đầu lại, thấy kiếm ảnh hình vòng cung sáng chói kia, trong nháy mắt đã đập tới.
Hắn kinh hãi trong lòng, đôi mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, còn có sự khó tin.
Tốc độ của hắn đã đủ nhanh rồi, tốc độ ngự vật của thiếu niên kia, sao còn đạt đến mức độ nàychứ?
Một tiếng nổ vang lên, kiếm quang chém ra, đầu của tiểu yêu vương Vạn Sơn nổ tung, não bắn tung tóe, thân hình khổng lồ lăn về phía trước, phá hủy và nghiền nát tất cả các lầu các và cửa hàng trên đường đi.
Ngay sau đó, từ trong thân sư tử không đầu, một luồng thần quang lao ra, nhanh chóng trốn về phía xa.
Long Tiêu như một tia kim quang đuổi theo, trong nháy mắt chém tan luồng thần quang kia, một tiếng kêu thảm thiết phát ra.
Thần hồn bị thương, lúc này không còn kịp suy nghĩ gì, hắn trực tiếp đốt cháy thần hồn. Tiểu yêu vương Vạn Sơn vô cùng hoảng sợ, hắn chưa từng có cảm giác như vậy, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là sống sót.
Dưới sự đốt cháy của thần hồn, tốc độ của hắn tăng vọt, mặc dù như thế tu vi của hắn có thể sẽ dừng lai cả đời, nhưng giờ đây không gì quan trọng hơn việc sống sót.
Bùm!
Nhưng một luồng kiếm khí đột nhiên vươn tới như ma quỷ, chém vào thần hồn của hắn.
"Sao có thể..."
Ý thức của tiểu yêu vương Vạn Sơn run rẩy, sắp tan biến tiêu vong, hắn không thể tin được, nhìn về phía sau, lại thấy thiếu niên kia ở rất xa, thanh danh kiếm kia cũng ở rất xa mình, đây đáng lẽ là phạm vi không thể tấn công tới...
Nhưng tại sao mình lại bị tấn công...
Hắn không nghĩ ra, tư duy tiêu tán, cũng không thể suy nghĩ nữa.
Thấy thần hồn của tiểu yêu vương Vạn Sơn hoàn toàn yên diệt tiêu tán, Lý Hạo cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thực sự không đuổi kịp, đành phải thi triển Phi Đoạn.
Phải nói rằng, Phi Đoạn có hiệu quả rất tốt khi bất ngờ tấn công.
Khoảng cách tấn công ngự vật của hắn tăng gấp đôi, có thể đạt tới trăm dặm!
Lý Hạo triệu hồi Long Tiêu, bay đến trước thi thể của tiểu yêu vương Vạn Sơn, cẩn thận quan sát hai mắt, xác nhận đã chết hẳn, mới yên tâm.
Lúc này, âm thanh rung động bên ngoài càng dữ dội hơn, còn có tiếng gào thét bi phẫn tuyệt vọng của yêu ma truyền đến.
Đại yêu bên ngoài thành cũng dùng thần hồn dò xét trận chiến ở đây, thấy tiểu yêu vương thiên tư tuyệt luân này đốt cháy thần hồn, cũng không thể thoát khỏi sự tấn công của thiếu niên kia, liền phát ra tiếng gào thét dữ tợn.
Vô số yêu ma cũng hưởng ứng theo, mất đi yêu vương, chúng không chạy trốn, ngược lại càng hung tàn điên cuồng hơn.
Lý Hạo hơi động lòng, dường như những yêu ma này đã là đội quân yêu ma được huấn luyện bài bản, không giống như đám yêu ma tạm thời ghép lại, một khi thủ lĩnh tử trận, lập tức tan tác như chim muông, như một nắm cát rời.
"Xem ra thế lực của yêu ma còn khó giải quyết hơn ta tưởng tượng."
Lý Hạo tự nhủ.
Nếu những yêu ma do yêu vương khác dẫn đầu cũng hung tàn, hung hãn như tướng sĩ nhân tộc thì nếu hai bên giao chiến, chắc chắn sẽ vô cùng thảm khốc.
Lý Hạo không chậm trễ nữa, ngẩng đầu lên, thần hồn bước ra từ phía sau, bay lên không trung, quan sát xung quanh, rất nhanh, hắn tìm thấy Thẩm Vân Khinh và những người khác trên một tòa thành, cùng với những đệ tử Bạch điện kia.
Mà khi hắn chú ý đến thì yêu ma bên ngoài thành cũng đã tràn tới, ngoài ra ở cửa thành phía tây và phía bắc, đã có yêu ma trèo lên tường thành.
Thân ảnh Lý Hạo lóe lên, chạy đến chỗ Thẩm Vân Khinh và những người khác.
Hắn lại nhìn quanh một lượt trong thành, ban đầu ngoài ngưu ma ra, ở những nơi khác còn có đại yêu Tam Bất Hủ tấn công, gây ra sự phá hoại cực lớn, phủ thành chủ đã sụp đổ nứt toác.
Tuy nhiên, lúc này, đại yêu ma trong thành đều đã xông ra, hào vào đám yêu triều bên ngoài.
Lý Hạo đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lý Vô Song, hắn lại nhìn Nhậm Thiên Thiên, thấy nàng vẫn còn ở trong luận đạo trường, mới yên tâm.
Trong cuộc đại chiến với yêu ma như thế này, Kế Hồn cảnh chẳng khác gì pháo hôi, cho dù là cảnh giới tông sư, cũng sẽ tử trận chỉ trong chớp mắt.
Vút!



Bạn cần đăng nhập để bình luận