Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 116: Phía sau hào quang rực rỡ (2)

Nhưng danh tiếng của Phong gia không tốt, hắn là Đạo Thánh bị các thế lực thiên hạ khinh thường.
Thiên hạ chỉ trích.
Vậy thì tại sao hắn lại phải vất vả mạo hiểm làm loại chuyện này?
Lý Hạo im lặng, đột nhiên cảm thấy lão gia tử vẫn thường thả câu cười nói với mình ấy, hắn chỉ quen biết chứ chưa hề hiểu rõ.
Một lát sau.
Hắn tiếp tục nhìn xuống.
Không lâu sau lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Kiếm Vô Đạo!
Lại giống như Vương gia, dùng tên thật của mình.
Phải biết rằng, ngoài Vương gia ra, phần lớn những cái tên ở trên đều là tên giả.
Ví dụ như Đạo Thánh gia Bất Lưu Hành. Làm gì có cái họ như thế này!
Kiếm Thánh... Lý Hạo nheo mắt lại, nhìn thấy thứ hạng của hắn, 76.
Giá trị công đức: 738.
Điều này có nghĩa là ít nhất hắn đã phá hủy bảy Một Hà cấp Minh Vực, hoặc là thông quan bảy Một Hà cấp Tàn Niệm.
Lý Hạo đã nhận ra, bảng công đức không thể đại diện cho toàn bộ thực lực, ví dụ như Đạo Thánh gia và Kiếm Thánh đều là Tứ Lập cảnh nhưng giá trị công đức lại chênh lệch bốn tới năm lần.
Còn có không ít cao thủ, đại đa số đều không tham gia trấn áp Một Hà.
Dù sao, giải quyết Một Hà, ngoài chút ban thưởng của triều đình ra thì không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào, Giá trị công đức hư vô mờ mịt này, cũng không ai biết có tác dụng gì.
Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi.
Không có danh lợi thì chẳng ai bỏ công.
Điều này cũng dẫn đến việc Một Hà ti cực kỳ thiếu người, tình hình căng thẳng.
Đồng thời, cũng là nguyên nhân hắn thông quan Một Hà cấp Tàn Niệm, là có thể xếp vào top 100 Đại Vũ triều.
Lý Hạo khẽ thở dài, cất tờ giấy vàng đi.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được có người đang đến gần.
Lý Hạo kịp phản ứng lại.
Nhìn lại ngôi thần miếu trước mắt, thế mà lại từ từ chìm xuống đất, như sắp biến mất.
Ngôi thần miếu này, kết nối với Một Hà Phong Sơn.
Hiện tại Một Hà biến mất, tự nhiên thần miếu cũng biến mất theo.
Chờ đã.
Lý Hạo đột nhiên giật mình, Một Hà này đơn giản như vậy, không phải là Một Hà chuẩn bị cho tân sinh khảo nghiệm một năm sau chứ?
Bây giờ biến mất rồi...
Vậy thì một năm sau bọn họ còn khảo cái gì?
Giờ thì hay rồi.
Chẳng phải tương đương với việc mình đã xé hết đề thi của các thí sinh sao?!
Lý Hạo câm nín, hắn chỉ muốn dạy tên thư sinh kia vẽ tranh, chứ không nghĩ đến việc có thể thông quan!
Chuồn thôi chuồn thôi.
Lý Hạo vội vàng ngự thân mà đi, trong nháy mắt biến mất tại nơi này.
Khi Lý Hạo chạy trối chết thì khắp thiên hạ, lại có không ít người kinh động.
Phía Nam, dãy núi Cửu Phong, Kiếm Lư.
Dãy núi này nổi tiếng khắp thiên hạ, mơ ước cả đời của nhiều kiếm khách chính là leo lên đỉnh núi, nhìn ngắm đỉnh núi vạn trượng, thế nhưng thánh địa trong tưởng tượng đó, lại là một nơi vô cùng đơn sơ.
Trên đỉnh núi cỏ xanh um tùm, trong một túp lều cỏ đơn sơ như chuồng bò, Kiếm Vô Đạo ngồi tĩnh lặng bên trong, đồ đạc trong túp lều cũng rất đơn giản, một cái án thư, mấy chồng sách.
Cái án thư còn vô cùng thô ráp, giống như tùy tiện dùng gốc cây đẽo thành.
Ưu điểm duy nhất, chính là bằng phẳng, cực kỳ bằng phẳng.
Lúc này, trong lư hương trên án thư tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Kiếm Vô Đạo như một lão già tám mươi, râu tóc bạc trắng, chỉ có sắc mặt hồng hào như người trẻ, đang nhắm mắt tĩnh tọa.
Trong tay hắn cầm một quyển kiếm phổ, tên ở mặt bên, lại là Kiếm Đạo cơ sở.
Tay còn lại của hắn nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, dường như đang tính toán lẩm nhẩm, suy nghĩ điều gì đó.
"Sư phụ."
Đột nhiên, bên ngoài túp lều truyền đến tiếng gọi.
Kiếm Vô Đạo mở mắt, liền thấy một thanh niên mặc áo bào trắng nhanh nhẹn nhảy vào Kiếm Lư, lòng bàn tay hắn lóe lên một luồng ánh sáng vàng, hóa thành một tờ giấy vàng lơ lửng.
"Sư phụ, trên bảng công đức mới xuất hiện một tông sư!"
Hắn chỉ vào cái tên cuối cùng trên tờ giấy vàng:
"Trùng Nhị, cái tên thật kỳ lạ, không biết là tông sư của môn phái nào, thế mà lại đi phá hủy một Một Hà cấp Minh Vực, cái tên giả này không giống người của Một Hà ti."
Kiếm Vô Đạo sắc mặt bình thản, lạnh lùng nói:
"Việc này có liên quan gì đến ngươi?"
"Chẳng phải là tò mò sao."
Thanh niên biết tính tình của sư phụ, cười ha ha nói:
"Những tông sư già kia, hoặc là trấn giữ môn phái, không dám dễ dàng mạo hiểm, hoặc là tu luyện ẩn dật, xung kích Tam Bất Hủ, tăng thêm tuổi thọ, sẽ không đi làm chuyện mất nhiều hơn được, chắc chắn là một tông sư mới tấn chức, ta muốn đi giao lưu."
"Lại muốn xuống núi?"
Kiếm Vô Đạo mặt không biểu cảm, trực tiếp vạch trần suy nghĩ thực sự của đối phương:
"Luyện kiếm thì phải chịu được sự cô quạnh! Trên thiên hạ có hàng tỉ kiếm khách, ngươi muốn dựa vào thanh kiếm ba thước trong tay để đứng trên đỉnh cao, không khổ luyện gấp ngàn gấp vạn lần bọn họ thì làm sao mà được? Nếu ngươi có thể dùng nhiều tâm tư vào kiếm thì đã sớm bước vào Tam Bất Hủ rồi."
Ngài đúng là dám nói, ta lại không dám nghe... Thanh niên lẩm bẩm trong lòng, xung kích Tam Bất Hủ, nghĩ thôi cũng thấy khó.
Hắn cúi đầu lẩm bẩm:
"Sư phụ, nếu đệ tử có thể giao lưu nhiều hơn với các tông sư khác, chắc chắn có thể tiến thêm một bước..."
"Hừ, năm xưa ta bước vào cảnh giới tông sư, bế quan ngộ kiếm ba năm, phá quan mà ra, tự thành Tam Bất Hủ, nào cần phải giao lưu với người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận