Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 313 - Long Tiêu



Chương 313 - Long Tiêu




Mọi người nhìn mà há hốc mồm.
Lão già này không phải là bị trúng tà đấy chứ.
Có bao giờ thấy bọn họ nói ra hai chữ "hổ thẹn"?
Ngày thường vô lý còn hay cãi cùn, hôm nay vậy mà lại nói ra hai từ “xấu hổ”?
Vũ hoàng cũng bị khơi dậy sự tò mò, liên tục nói: "Ái khanh đừng có bán tín bán nghi nữa, mau nói đi, rốt cuộc là vì sao?"
Thái phó Triệu Thúc Công thấy vậy, lấy ra tập thơ từ trong tay áo rộng của mình, hai tay dâng lên.
Đợi Sở Cửu Nguyệt công công bên cạnh Vũ hoàng vẫy tay nhận lấy, Triệu Thúc Công lại nhìn về phía vị Đô thống Lương Châu kia, vung tay áo, ánh mắt như điện nói:
"Phụ tử bọn họ giao chiến là không sai, vi phạm cương thường cũng không sai nhưng ngươi nói, bất kể vì lý do gì cũng không được, riêng lời này của ngươi đã sai rồi!"
"Đại Vũ triều ta tôn trọng lễ nghĩa nhưng tuyệt đối không tuân thủ lễ nghĩa một cách cứng nhắc!"
"Nếu không, chẳng phải chúng ta có khác gì một đám người cổ hủ lỗi thời?"
Các võ tướng đều thầm bĩu môi.
Nhưng ánh mắt Triệu Thúc Công lại sáng quắc, lớn tiếng nói: "Xin hỏi chư vị, người có thể nói ra câu ‘Chích giải sa tràng vi quốc tử, hà tu mã lặc khỏa thi hoàn' (1) này, có được coi là người yêu nước chính trực không?"
(1) (Chỉ hiểu sa trường, liều mạng vì nước, hà tất muốn da ngựa bọc thây, trở về)
"Người có thể nói ra câu ‘Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh’(2) này, có được coi là yêu nước không?"
(2) (Xưa nay thử hỏi ai không chết, lưu tấm lòng son chiếu sử xanh)
"Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tướng công thành vạn cốt khô!!"(3)
(3) (Xin đừng nói chuyện phong hầu nữa, một tướng thành danh vạn xác phơi!!)
Triệu Thúc Công nhìn thẳng vào Đô thống Lương Châu, ánh mắt rực lửa, giọng nói vang vọng khắp triều đình triều đình: "Lời này là khuyên đừng nên nhắc đến việc phong hầu bái tướng, một tướng công thành vạn xác phơi! Trong lòng thương xót những tướng sĩ tử trận, chứ không phải ham công danh!"
"Xin hỏi chư vị, một người có thể coi trọng thiên hạ như thế, coi nhẹ công danh như thế, hắn sẽ là người như thế nào?!"
"Chỉ dựa vào điểm này, có mấy người có thể làm được?!"
Mọi người đều sửng sốt, có chút không nói nên lời nhưng ngay sau đó lại phẫn nộ, ngươi nói thì nói, ánh mắt đó là có ý gì, giống như chúng ta đều đến vì công danh vậy.
Sắc mặt Đô thống Lương Châu hơi thay đổi, mấy câu nói đó, khiến hắn bị chấn động không nhỏ.
Hắn tức giận thiếu niên Thanh Châu kia, nguyên nhân lớn hơn là lo lắng Thiên Môn quan thất thủ, bách tính Lương Châu gặp nạn.
Nhưng câu nói "Hà tu mã lặc khỏa thi hoàn!” kia!
Là người từng trải qua sa trường, hắn đã quen với sự tàn khốc của chiến trường, cũng đã thấy những tướng sĩ ngay cả toàn thây cũng không giữ được.
Một câu nói này, khiến hốc mắt hắn ươn ướt.
Những tướng sĩ đó liều chết chiến đấu và trấn thủ, có phải trong lòng cũng như vậy không.
Chỉ vì miệng lưỡi vụng về, không thể nói ra được.
Lúc này, Vũ hoàng cũng đang lật xem tập thơ mà Sở Cửu Nguyệt đưa tới, lẳng lặng xem, vẻ mặt trở nên nghiêm túc và tĩnh lặng.
"Cho dù hắn yêu nước, là lương tướng trung thần nhưng hắn rút kiếm chém cha, cũng là sự thật không thể chối cãi!" Đột nhiên có người nói.
Triệu Thúc Công nhìn người đó, cười lạnh hỏi: "Đúng là sự thật nhưng sự thật thì nhất định là chân thật sao?"
Người đó sửng sốt, nghe câu hỏi này mà ngây người, tư duy cũng rối loạn.
Đúng là những kẻ nho sĩ hủ lậu này rất giỏi nói, một câu đã hỏi đến mức hắn cứng họng.
"Hoa trong gương, trăng dưới nước, tận mắt thấy cũng chưa chắc là thật."
Triệu Thúc Công lạnh lùng lên tiếng: "Lui một bước mà nói, cho dù là thật, chẳng lẽ bản thân Hình Võ vương không mắc chút sai lầm nào sao?"
"Chẳng lẽ trừng phạt nhi tử mình đến Thiên Môn quan, còn chưa đủ nghiêm khắc sao? Xin hỏi chư vị, ai dám đến Thiên Môn quan trấn thủ?"
"... "
Mọi người đều không nói nên lời, nhắc đến chuyện phụ tử tương tàn, sao còn đổ lửa lên người bọn họ.
"Một thiếu niên có tấm lòng chân thành như vậy, có thể đối với bách tính như vậy, chẳng lẽ không thể dung thứ phụ thân của mình sao? Ta nghĩ bên trong nhất định có nguyên do khác, cần phải điều tra rõ ràng trước mới được!" Triệu Thúc Công lớn tiếng nói.
Những người trước đó đề nghị trừng phạt Lý Hạo, đều quay sang nhìn nhau.
Có Hàn Lâm điện đứng về phía mình, cộng thêm những kẻ vốn đã giỏi tranh luận kia, phần lớn chuyện này không chiếm được lý lẽ.
"Chỉ dựa vào mấy bài thơ có thể chứng tỏ điều gì, chỉ là nói suông thôi, ai mà chẳng làm được?" Một giọng nói lại vang lên, là một vị võ tướng Đô thống khác, vẻ mặt lạnh lùng.
Triệu Thúc Công cười lạnh, đáp: "Vậy ngươi nói thử xem."
"Ta chỉ giỏi hành quân đánh trận, không giỏi làm thơ, nhưng nói thẳng ra thì ta vẫn có thể nói được, trung quân báo quốc, chúng ta vạn tử bất từ!" Vị Đô thống kia nói.
Triệu Thúc Công hừ lạnh: "Nếu không có lòng nhiệt huyết thì không thể làm ra những bài thơ sâu sắc như thế được, nói suông như ngươi thì ai cũng nói được hết."
Là đại nho, sau khi xem tập thơ này, bọn họ có thiện cảm rất lớn với thiếu niên chưa từng gặp mặt kia.
Thấy thơ như thấy người, bọn họ biết, nếu là người có tâm tư méo mó, một hai bài thơ còn được nhưng tuyệt đối không thể làm ra nhiều thơ trung nghĩa như này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận