Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 345 - Nhậm Thiên Thiên vượt cảnh (2)



Chương 345 - Nhậm Thiên Thiên vượt cảnh (2)




Nhưng Nhậm Thiên Thiên vừa mới Kế Hồn, đang là lúc hứng thú nhất, Lý Hạo không nỡ phá hỏng, vẫn cùng nàng đến đây đi dạo, tới bên ngoài lôi đài Kế Hồn cảnh.
"Sao lại là ngươi?"
Vừa đến, thật khéo, Lý Hạo gặp được Chu Linh Nhi.
Bên cạnh Chu Linh Nhi là thiếu nữ mặc váy trắng Hứa Uyển Nhi, hai người bọn họ đều là Kế Hồn cảnh, nghe tin bèn vội vàng ăn tối, nhanh chóng chạy đến đây, trong lòng đều ngứa ngáy muốn thử.
Sư huynh của bọn họ thì đến lôi đài Thần Hồn cảnh, cũng định lên đài so tài, giao lưu với các thiên tài các châu.
"Thiếu gia, ngài quen biết bọn họ sao?"
Nhậm Thiên Thiên kiễng chân, nghe thấy tiếng mới nhìn về phía trước, có chút kinh ngạc.
"Vừa mới quen." Lý Hạo nói.
"Sao ngươi lại đến đây, ngươi cũng mới chỉ Kế Hồn cảnh thôi ư?"
Chu Linh Nhi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lý Hạo, hơi nhướng mày, ra vẻ chế giễu hỏi.
Hứa Uyển Nhi lại tò mò đánh giá Lý Hạo, nghe thấy tiếng xưng hô thiếu gia, kết hợp với hành động ban ngày của Lý Hạo, tùy tiện tặng con dao găm quý giá, còn nói tìm tông sư mua tranh, quả thực giống như một thiếu gia nhà giàu phóng túng tùy hứng.
"Hửm?"
Nhậm Thiên Thiên nhận ra giọng điệu không tốt của đối phương, lập tức bước lên một bước, lạnh lùng nói: "Ngươi không được vô lễ!"
Chu Linh Nhi sửng sốt, nhận ra khí thế của nàng, cũng là Kế Hồn cảnh, không khỏi cau mặt nói: "Ngươi lại là ai, nha hoàn của hắn sao?"
Nhậm Thiên Thiên chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, không trả lời.
Chu Linh Nhi bị nàng ta nhìn có chút bực mình nhưng cũng phản ứng lại, dường như thân phận của Lý Hạo không đơn giản, nếu không thì sao có thể tùy tiện tặng nàng ta một con dao găm quý giá, chỉ để nàng ta dẫn đường, đi tìm Bạch Xuân Hải kia.
Hơn nữa, tìm vị tông sư kia, không phải để bái sư và cầu học, mà chỉ để mua một bức tranh.
"Hừ!"
Bị Hứa Uyển Nhi kéo lại, nàng ta đè nén cơn giận, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, trên lôi đài truyền đến âm thanh ồn ào, xung quanh vang lên từng trận reo hò.
Chỉ thấy một trận so tài cân sức ngang tài kết thúc, một người trong đó đã thất bại.
"Đi, chúng ta cũng so."
Chu Linh Nhi lập tức nói với Hứa Uyển Nhi, nói xong lại trừng mắt nhìn Lý Hạo: "Lúc trước ngươi lấy dao găm, có muốn lên đài so tài với ta không, nếu ngươi thắng thì ta phục ngươi."
Lý Hạo có chút buồn chán nhìn nàng ta, tiểu cô nương này chưa từng trải, đúng là được chiều hư rồi.
"Ngươi cũng có tư cách khiêu chiến thiếu gia nhà ta à?" Nhậm Thiên Thiên lại cau mày, lạnh lùng đáp lại một câu.
Chu Linh Nhi nghe vậy tức đến nỗi mũi muốn bốc khói, nói: "Thiếu gia nhà ngươi lợi hại như vậy, sao không đến lôi đài Thập Ngũ Lý cảnh, chạy đến đây làm gì, có bản lĩnh thì lên đài so tài, tay đôi phân thắng bại!"
"Nếu ngươi muốn đánh, ta sẽ tiếp."
Nhậm Thiên Thiên nói.
"Ngươi? Vừa mới Kế Hồn thôi chứ, đừng nói ta bắt nạt ngươi." Chu Linh Nhi tức đến bật cười, xoay người lên đài.
Nhậm Thiên Thiên nói với Lý Hạo: "Thiếu gia, ta đi tiếp nàng ta."
"Vậy thì cẩn thận, nàng ta là Kế Hồn cảnh tứ trọng, ngươi mới Kế Hồn, còn chưa hoàn toàn quen thuộc, cẩn thận một chút, đừng làm nàng ta bị thương." Lý Hạo nói.
Bên cạnh, Hứa Uyển Nhi nghe thấy lời Lý Hạo thì thoáng sửng sốt, nghi ngờ mình nghe nhầm.
Rõ ràng thiếu niên này nhìn ra cảnh giới của Linh Nhi, lại dặn dò một người vừa Kế Hồn, đừng làm Linh Nhi bị thương?
"Ta sẽ chú ý." Nhậm Thiên Thiên đáp.
Tiếp đó nàng cũng nhảy lên lôi đài.
Người chiến thắng trước đó đã xuống đài nghỉ ngơi, theo sau Chu Linh Nhi và Nhậm Thiên Thiên lên đài, dưới đài lập tức vang lên từng trận reo hò.
"Ngươi không lo lắng sao?"
Hứa Uyển Nhi thấy vẻ mặt bình thản của Lý Hạo, không khỏi tò mò hỏi.
"Có hơi lo lắng."
Lý Hạo có ấn tượng khá tốt đối với thiếu nữ mặc váy trắng này, mỉm cười đáp lại: "Hy vọng nàng đừng ra tay quá nặng, chém khóc bảo bối nhà các ngươi."
"…" Hứa Uyển Nhi sửng sốt.
Lúc này, cuộc so tài trên đài cũng bắt đầu.
Chu Linh Nhi triển khai hồn tướng, vậy mà cũng lấy Tứ Lập cảnh để Kế Hồn, hồn tướng mang theo khí thế cực mạnh.
Nhậm Thiên Thiên cũng tế xuất hồn tướng, chống lại sự uy hiếp của đối phương, sau đó rút kiếm xông ra, nàng dùng chính thanh kiếm của mình.
Còn Long Tiêu, trước khi lên đài đã tạm thời trả lại cho Lý Hạo.
Ánh kiếm lóe lên, dường như có vô số kiếm hoa xoay chuyển, như hạt mưa bắn tới.
Chu Linh Nhi giật mình, nhanh chóng rút đao, tiếng giao phong leng keng vang lên nhưng rất nhanh, một kiếm đã xẹt qua bóng đao, đặt tại yết hầu của Chu Linh Nhi.
Trận chiến kết thúc.
Dưới đài, Hứa Uyển Nhi nhìn mà há hốc mồm, thắng thật rồi!
Không phải thiếu nữ kia mới chỉ vừa Kế Hồn thôi sao?
Hơn nữa, kiếm thuật kia là cái quỷ gì, phức tạp quá mức!
Trên đài, Chu Linh Nhi ngây người nhìn lưỡi kiếm trước mắt, trên lưỡi kiếm trắng như tuyết còn phản chiếu khuôn mặt nàng, mang theo vẻ hoang mang.
Nhậm Thiên Thiên liếc nàng một cái, xẹt một tiếng, cổ tay xoay chuyển, kiếm quang nhập vỏ, sau đó nàng quay người, hướng về phía dưới đài nói: "Xin chỉ giáo."
Rõ ràng, nàng muốn tiếp tục khiêu chiến, mời những thiên tài khác lên đài.
Vừa rồi giao thủ với Chu Linh Nhi, với nàng mà nói chỉ là khởi động.
Mặc dù cảnh giới của hai người chênh lệch tới bốn bậc, hơn nữa nàng vừa mới bước vào Kế Hồn cảnh, còn chưa kịp tu luyện và củng cố, nhưng kiếm thuật của nàng cao hơn đối phương quá nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận