Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 410 - Bảo huyết yêu vương (2)



Chương 410 - Bảo huyết yêu vương (2)




Tống Thu Mặc mỉm cười, sau đó nhìn Lý Hạo, nhẹ giọng nói:
"Xét về tình hình hiện tại, hẳn là nơi này sẽ không có sóng gió gì nữa, ba năm sau, ta sẽ đợi ngươi ở Thanh Châu."
"Ừm."
Lý Hạo khẽ gật đầu.
Mặc dù hắn không muốn trở về Thanh Châu nhưng Thanh Châu rất lớn, có vị cố nhân này ở đó, hắn cũng không ngại đi một chuyến.
Tống Thu Mặc mỉm cười, khóe môi như có muôn vàn gió xuân, nàng đưa chiếc chén rỗng, nói: "Thêm đi."
"Được."
Lý Hạo lại rót đầy cho nàng.
Một chén, lại một chén.
Tống Thu Mặc uống xong, đứng dậy nhìn Lý Hạo lần nữa, sau đó không ngoảnh đầu lại, thân hình phiêu nhiên rời đi, biến mất khỏi tiểu viện.
Không lâu sau khi Tống Thu Mặc rời đi, bên ngoài hàng rào nhỏ lại có khách, rất náo nhiệt.
Lần này là Tư Thiên giám, bọn họ nắm giữ bí thuật pháp trận, pháp trận của các thành, phần lớn đều do Tư Thiên giám khắc họa bố trí.
Người dẫn đầu là tinh túc quan, Tam Bất Hủ cảnh, địa vị cực cao.
Xét về chức quan, còn cao hơn Hạng Ngọc Quang vừa rồi nửa bậc, dù sao thì bí thuật pháp trận cực kỳ phức tạp, không chỉ yêu cầu tư chất Võ Đạo, còn cần ngộ tính cực cao, cả đời nghiên cứu, tương đương với việc hai loại học thuật đều phải đạt đến đỉnh cao, mới có thể đảm nhiệm.
Một ngàn năm trước, có yêu ma lén lút xâm nhập Tư Thiên giám, đánh cắp vài quyển bí kíp pháp trận nhưng pháp trận mà thế lực yêu ma bên ngoài nắm giữ trong những năm gần đây đều cực kỳ thô sơ, nguyên nhân là vì đầu óc không đủ thông minh để học những thứ này.
Pháp trận liên quan đến thiên can địa chi, tinh tượng dịch lý, nghiên cứu mấy trăm năm, cũng chưa chắc dám nói là lĩnh hội được.
Vị tinh túc quan này tóc bạc thưa thớt, ánh mắt có phần nghiêm nghị và mơ trì độn, Lý Hạo đứng dậy đón tiếp, muốn mời đối phương uống trà nhưng lão giả chỉ xua tay, nói rằng bọn họ phụng mệnh đến làm việc, không phải đến để ăn uống, chào hỏi Lý Hạo một tiếng, nhận thành chủ chi lệnh từ tay Lý Hạo, rồi quay người đi làm việc.
Cử chỉ đó, có phần giống với một lão học giả.
Không quan tâm đến tình người thế thái, chỉ một lòng nghiên cứu pháp trận.
Vài vị học chính đi theo hầu như đều có vẻ mặt trì độn, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt sẽ lóe lên ánh sáng suy tư.
Chỉ có một thiếu nữ, trông có vẻ hoạt bát hơn, đợi những người khác rời khỏi, nàng đi sau cùng, cười híp mắt nói với Lý Hạo:
"Công tử đừng trách, tính tình lão sư phụ của ta luôn như vậy."
Lý Hạo nhìn vào hoa văn thêu trên ngực nàng, là chức tiểu đề điểm thấp nhất, lập tức cười nói:
"Ngươi cũng nên học theo sư phụ mình, nghiên cứu pháp trận nhiều hơn."
Nụ cười rạng rỡ trên mặt thiếu nữ lập tức héo úa, bĩu môi nói: "Sao ngươi cũng giống sư phụ ta, nói những lời cổ hủ như thế."
Lý Hạo cười khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Thiếu nữ liếc nhìn hắn, vốn tưởng rằng vị thiếu gia kỳ tài trạc tuổi mình, cũng sẽ là người có tính tình hoạt bát, không ngờ lại tự mang vẻ già dặn, nàng thầm chu mỏ, khoanh tay quay người đuổi theo sư phụ chạy ra khỏi tiểu viện.
"Hương Lan, đừng chạy lung tung, chuẩn bị làm việc đi."
Một vị sư huynh học chính nói với thiếu nữ, tuy là đồng môn nhưng tuổi tác của hai người trông rất chênh lệch, vị sư huynh học chính này trông đã hơn năm mươi tuổi.
"Biết, rồi~"
Thiếu nữ gật đầu như cái máy, kéo dài giọng trả lời từng chữ một.
Nói xong, đôi mắt nàng lại nhìn khắp nơi trong tòa thành mới, nhìn những võ giả bận rộn qua lại, cảnh tượng như thế nàng cũng từng thấy khi theo sư phụ đi bố trí pháp trận ở các thành trì khác, không có gì lạ.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Lý Hồng Trang, bọn họ đến một chỗ trên thành.
Vừa lên thành, một trận gió lạnh ập đến, Hạ Hương Lan rụt cổ lại, sau đó, ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy một bãi tha ma mênh mông vô tận.
Nàng sửng sốt một chút, vô thức nói: "Đây, đây là..."
Lý Hồng Trang nói nhỏ với lão giả tinh túc quan đi phía trước về chuyện pháp trận, nghe thấy lời của tiểu cô nương, thì quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Đây đều là nhi lang của Đại Vũ ta."
Trái tim Hạ Hương Lan chấn động, đồng tử hơi co lại, nàng như ngừng thở.
Đây là lần đầu tiên nàng đến biên quan, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Hóa ra sách vở nói về những ngôi mộ cô đơn ngoài biên ải ngàn dặm là có thật?
Trong đầu thiếu nữ đột nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười bình thản của thiếu niên trong tiểu viện vừa nãy, vẻ già dặn và điềm tĩnh đó, giờ đây nhìn lại, dường như dưới lớp mặt nạ ấy ẩn chứa vô số vết thương.
Ngón tay nàng vô thức nắm chặt, ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn nhiều.

Trong tiểu viện, Lý Hạo gọi Nhậm Thiên Thiên và tiểu bạch hồ, chuẩn bị đi xử lý xác yêu vương.
Nhậm Thiên Thiên đã cưỡi ngựa trở về vào ngày thứ hai sau khi đại chiến kết thúc, mặc dù nàng không nói gì nhưng Lý Hạo đoán rằng nàng không trở về Kỳ Châu, chỉ dừng lại ở thành trì gần đó, nếu không từ Kỳ Châu đến đây, tuyệt đối không thể nhanh như vậy.
Về chuyện này, Lý Hạo cũng không nói gì, mọi thứ đều diễn ra rất tự nhiên.
Bọn họ đến một nơi được rào lại trong thành, xác của Hắc Ô yêu vương nằm ở đây, như một ngọn đồi nhỏ, xung quanh bị phong tỏa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận