Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 269 - Thiên tư của Hạo Nhi, vượt xa tưởng tượng của các ngươi! (4)



Chương 269 - Thiên tư của Hạo Nhi, vượt xa tưởng tượng của các ngươi! (4)




Nghe vậy, mọi người không khỏi chuyển ánh mắt về phía Liễu Nguyệt Dung.
Lúc này, lời nói của Liễu Nguyệt Dung đã không còn giá trị gì với bọn họ nữa.
Biến cố trước đó quá nhanh, bọn họ không kịp phản ứng nhưng bây giờ suy nghĩ một chút thì có thể biết, những gì Lý Mục Hưu nói đều là sự thật.
Quan trọng nhất, đây là sự thật.
Lý Hạo không tu luyện, cho dù là cố ý giả vờ vui chơi trước mặt mọi người thì tổn thất vẫn quá lớn.
Thời gian này dùng để tu luyện, còn sợ gì bị cạnh tranh?
Quan trọng hơn nữa, tư chất của Lý Hạo thực sự quá yêu nghiệt.
Với một thiên tài như thế, bọn họ thực sự không nghĩ ra lý do gì khác, để hãm hại Liễu Nguyệt Dung, để tàn sát Lý Càn Phong.
Tranh đấu?
Như Lý Mục Hưu đã nói, tuy Lý Càn Phong cũng là nhân tài kiệt xuất, được Phật chủ đích thân truyền thụ, nhưng so với Lý Hạo thì...
Thật sự không xứng!
Liễu Nguyệt Dung cũng không khỏi nghẹn lời.
Hài tử kia có thiên tư yêu nghiệt, đánh tan mọi lời nói của nàng.
Nàng biết, dù có nói thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, trong lòng nàng đầy căm phẫn.
"Hạo Nhi có tu vi như vậy, chẳng lẽ không phải là nhị thúc và ngũ thúc các người đã nghịch thiên cải mệnh cho hắn sao?" Liễu Nguyệt Dung phẫn hận nói.
Lý Mục Hưu tức đến bật cười, đáp: "Cơ hội nghịch thiên cải mệnh của ta đã dùng hết từ lâu rồi, chuyện này Kiếm Lan biết, Hạ Phương cũng biết, còn cơ hội của lão ngũ, hắn vẫn luôn giữ lại chưa dùng, đó là để bảo toàn, đợi đến khi Lý gia không còn ai có thể gánh vác trọng trách thì mới cải mệnh cho người đó!"
"Dùng cho Hạo Nhi? Hạo Nhi cần gì cơ hội này!"
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Liễu Nguyệt Dung, họ biết, mặc dù tính tình nhị thúc Lý Mục Hưu hơi cổ quái nhưng sẽ không nói dối.
Liễu Nguyệt Dung cảm nhận được ánh mắt của mọi người, lúc này, nàng đột nhiên có cảm giác như lúc Lý Hạo phải đối mặt với ánh mắt của mọi người lúc trước, trong lòng không khỏi có chút chua xót và châm biếm.
Bây giờ, có lẽ chỉ có nàng mới có thể cảm nhận sâu sắc nhất cảm giác của hài tử kia, thứ cảm giác tuyệt vọng.
Nhưng nàng sẽ không thừa nhận điều đó, chỉ lên tiếng: "Nhị thúc, nói đi nói lại, tất cả những điều này đều không có bằng chứng, Lý gia chúng ta là đại gia tộc, chấp pháp cũng phải dựa vào chứng cứ chứ?"
Lý Mục Hưu lạnh lùng nói: "Loại độc dược Hạo Nhi nhắc đến, ta đã từng nghe nói, một khi uống vào, trừ khi kiểm tra ngay tại chỗ, nếu không thì không thể phát hiện ra, thứ này đã thất truyền từ lâu, năm đó năm phủ Thần Tướng liên thủ vây quét, nhiều gia tộc cổ xưa cũng tham gia, đừng nói đến đan phương, ngay cả đất ở đó cũng bị đánh thành tro bụi."
"Không ngờ thứ này vẫn còn được lưu giữ."
Độc đan hủy thần huyết, những gia tộc càng cổ xưa thì càng kiêng kỵ, ngay cả hoàng thất cũng vậy.
Bởi vì chỉ có con cháu của gia tộc sinh ra cường giả bất tử mới có khả năng bị thứ này ám hại.
Những gia tộc còn lại, ngay cả bất tử cũng không có, muốn hủy thần huyết của họ?
Trước tiên ngươi phải có mới được.
"Hạo Nhi thông minh, những năm qua vẫn không tìm được chứng cứ, thứ này cũng không có bằng chứng để lại, trừ khi ngươi đích thân thừa nhận, hoặc chúng ta đến Vô Lượng sơn một chuyến, đến đó lật dưới tung mông của Phật chủ xem có cái gì."
"Năm đó ngươi dám hạ độc, hẳn cũng đã lường trước hậu quả tệ nhất rồi chứ?"
Lý Mục Hưu nở nụ cười rét lạnh nhìn nàng.
Hậu quả tệ nhất, chính là bại lộ nhưng bại lộ cũng không có chứng cứ.
Liễu Nguyệt Dung bị hắn nói trúng tim đen, ruột gan run rẩy nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, đáp:
"Nhị thúc, địa vị của ngài cao nhưng cũng không thể không đưa ra chứng cứ, những gì ngài nói, ta chưa từng nghe qua."
"Vậy thì ngươi nói cho ta biết, tại sao Hạo Nhi lại vu oan cho ngươi, mà không vu oan cho người khác?"
"Vậy thì ngài phải hỏi Hạo Nhi rồi, ta cũng không hiểu mình đã đắc tội gì với hắn."
"Tốt! Tốt lắm!"
Lý Mục Hưu tức đến bật cười nhưng đối phương nhất quyết không thừa nhận, hắn cũng không có bằng chứng.
Trừ khi, đến Vô Lượng sơn.
Đối phương có được thứ này, chỉ có thể là ở đó, cũng chỉ có Phật chủ kia, mới có thể cất giữ thứ này nhiều năm mà không bị người khác phát hiện.
"Người ta đều nói Phật độ chúng sinh, thật là chuyện nực cười, gieo rắc tai họa rồi lại ra tay cứu giúp sao?"
Lý Mục Hưu cười lạnh: "Thật to gan, dám nhúng tay vào việc chọn chân long của Lý gia ta, từ hôm nay trở đi, nhi tử Lý Càn Phong của ngươi hoặc là đến Vô Lượng sơn ở, đừng bao giờ bước chân về nhà nữa, hoặc là ở lại nhà, khỏi đến Vô Lượng sơn, chọn một trong hai, ngươi chọn đi!"
Sắc mặt Liễu Nguyệt Dung lập tức thay đổi, nói: "Nhị thúc, ngài không thể tùy tiện quyết định như vậy được, huống hồ ngài cũng không phải chân long của Lý gia, mặc dù ngài có bối phận cao nhưng chẳng lẽ ngài muốn dựa vào bối phận để ức hiếp cô nhi quả mẫu chúng ta? Ngài khiến cho linh hồn của Phong Bình trên trời không nhắm mắt được!"
"Câm miệng!"
Lý Mục Hưu gầm lên: "Lúc đầu Phong Bình tìm đến các ngươi ở Liễu gia, ta đã không đồng ý, các ngươi ở Liễu gia làm quan văn nhiều năm, bụng dạ đầy mưu mô, ta đã sớm không vừa mắt rồi!"
"Nhị đệ."
Bên cạnh, sắc mặt Trần Hạ Phương hơi thay đổi, nói: "Hôm nay chỉ nói chuyện gia đình, đừng lôi kéo quá nhiều."



Bạn cần đăng nhập để bình luận