Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 866: Nhưng ta không muốn!

Chương 866: Nhưng ta không muốn!Chương 866: Nhưng ta không muốn!
Vũ hoàng nâng chén trà lên uống một ngụm, hương vị cũng tạm được, tuy không bằng trà Vân Vụ chuyên dùng trong hoàng cung nhưng lại có vị ngọt ngào của núi rừng.
"Ngươi cũng coi như là người lạc quan." Vũ hoàng cười nhẹ.
"Đường đời giờ đã quen, lòng ta ở đâu cũng thảnh thơi." Lý Hạo tùy ý mỉm cười.
Kinh nghiệm thi thư +66.
Vũ hoàng hơi sửng sốt, liếc nhìn Lý Hạo, nghĩ đến hoàn cảnh của thiếu niên này, ánh mắt hơi 16e lên.
"Thảo nào đám lão già cố chấp ở Hàn Lâm điện lại thích ngươi như vậy." Hắn vừa như thở dài, vừa như cảm thán.
Lý Hạo có chút kinh ngạc, Hàn Lâm điện không phải là nơi của các văn nhân mặc khách sao, mình hình như không có nhiều giao thiệp với bọn họ.
"Được rồi, để ta xem thử, trình độ chơi cờ của ngươi có tiến bộ không, đừng chỉ giả vờ giả vịt." Vũ hoàng vén vạt áo ngôi lên bồ đoàn, nửa đùa nửa thật nói.
Lý Hạo thấy vậy, cũng nghiêm chỉnh ngồi xuống, hắn biết vị bệ hạ này đến đây không chỉ để chơi cờ nhưng chuyến đi này của hắn cũng đã mang đến câu trả lời mà Lý Hạo mong đợi. Chi la cau tra loi nay sau sac va nang ne hon hắn tưởng tượng.
Điều này khiến trong lòng hắn có chút hổ thẹn.
Thu dọn những quân cờ rời rạc trên bàn cờ, hai người chậm rãi đặt quân cờ xuống.
Lý Hạo cầm quân trắng.
"Ngươi đừng nhường ta, ta không cần người nhường." Vũ hoàng nhặt quân cờ nói.
Lý Hạo gật đầu: "Ta không dám nhường."
Rất nhanh, trên bàn cờ, quân trắng tấn công dữ dội, nhanh chóng chiếm được thế chủ động, bố cục vững như bàn thạch, quân đen chỉ có thể liên tục thối lui, bị quân trắng vây khốn, không thể thoát ra được.
"Tiểu tử ngươi..."
Vũ hoàng hơi há miệng, tiểu tử này giỏi, nói không nhường là không nhường thật.
Lý Hạo khẽ ho một tiếng, hình như mình quá nghiêm túc rồi, hiện tại Kỳ Đạo của hắn là lục đoạn, tuy mới chỉ là lục đoạn, kinh nghiệm vẫn chưa đầy đủ nhưng khi còn là ngũ đoạn hắn đã có thể dễ dàng đánh bại vị bệ hạ này.
"Đánh tiếp."
Vũ hoàng hiển nhiên không chịu thua, hoặc có thể nói, từ khi đăng cơ lên ngôi, hắn chưa từng trải qua cảm giác thua cuộc... ngoại trừ khi đối đầu với Lý Hạo. Liên tiếp ba ván, Lý Hạo vẫn hơi nương tay, để bệ hạ trải nghiệm một chút thú vui chơi cờ, chứ không phải bị nghiền nát.
Rất nhanh, cơn nghiện cờ của Vũ hoàng đã được chữa khỏi.
Vì vậy, đến ván cờ thứ tư, sắc mặt của Vũ hoàng không còn nghiêm túc và tập trung như vậy nữa, khi đặt quân cờ xuống, hắn như vô tình nói:
"Ngươi giết chết Phật chủ, có từng nghĩ đến hậu quả chưa?"
Lý Hạo cũng chơi cờ rất thoải mái, thấy lão nhân gia nhắc đến chuyện chính sự, hắn hơi thu lại vẻ mặt, nói:
"Đã nghĩ."
"Ồ? Vậy ngươi nghĩ thế nào?"
Vũ hoàng đặt một quân cờ xuống, rất có hứng thú nhìn Lý Hạo.
"Ta cảm thấy, tiền bối có thể sẽ rất đau đầu, sẽ gây phiền phức cho ngài." Lý Hạo thở dài nói.
Vũ hoàng hơi sửng sốt, sau đó hỏi: "Vậy ngươi cho rằng ta sẽ xử lý ngươi như thế nào?"
Lý Hạo hơi lắc đầu: "Ta không nghĩ kỹ về điều này."
"Không nghĩ kỹ?"
"Vâng, bất kể xử lý như thế nào, ta đều thản nhiên chấp nhận." Lý Hạo nói đến đây, bổ sung thêm một câu: "Chỉ cần đừng lấy mạng nhỏ của ta là được."...
Vũ hoàng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên này, nhìn hai giây, có chút dở khóc dở cười nói:"Ngươi cũng thật là yên tâm, ngươi không sợ Phật môn gây áp lực với ta, mà ta vì xoa dịu cơn thịnh nộ của mọi người, tước bỏ công danh của ngươi, thu hồi lại tước vị tam đẳng mà ngươi vất vả lắm mới có được sao?"
"Nếu chỉ như vậy thì giết Phật chủ này vẫn đáng." Lý Hạo nói.
Vũ hoàng ngẩn người, không vui nói: "Ngươi đúng là đủ hào phóng."
"Bỏ qua một thời phong nguyệt, được cả vạn cổ trường không."
Lý Hạo cười nói: "Vốn dĩ bản thân đến đây một cách tự nhiên, không có gì phải luyến tiếc, có rượu có thịt có bằng hữu, vậy là đủ rồi."
Kinh nghiệm thi thư +166.
"Đây là lời của Thiền tông phải không, nếu Phật chủ có thể ngộ ra, có lẽ sẽ không bị ngươi giết." Vũ hoàng lắc đầu thở dài.
"Có thể là do tu vi của hắn chưa đủ." Lý Hạo nói.
Vũ hoàng liếc nhìn hắn, hai người nhìn nhau, cùng cười lớn.
Đợi cười xong, Vũ hoàng nói với Lý Hạo: "Nếu ta thu hồi công danh tước vị của ngươi, ngươi có oán ta không?”
Lý Hạo lắc đầu, lặng lẽ đặt một quân cờ xuống: "Sao có thể chứ, đây vốn là do tiền bối ban thưởng."
"Nhưng cũng là do ngươi vất vả mới có được."
"Không có công danh này, ta cũng sẽ vất vả như vậy." Lý Hạo nói.
Vũ hoàng nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười, cúi đầu đặt quân cờ xuống, đợi khi thu tay lại, hắn thấy Lý Hạo đã đặt một quân cờ trước đó, chặn mất một con đường khác của hắn.
Tên tiểu tử thối này!
Vũ hoàng có chút không vui, đang nói chuyện chính sự, tiểu tử này lại còn có tâm tư động tay động chân trên bàn cờ.
Không chơi nữal
Vũ hoàng nhặt quân cờ đen lên ném vào hộp đựng cờ, vung tay áo nói:
"Nói chuyện chính sự đi, ta còn phải cảm ơn ngươi, Phật chủ đã nhập ma từ lâu, hành động này của ngươi cũng coi như là trừ bỏ mối họa cho Đại Vũ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận